Đào Anh Thy bất lực thở dài, cô hỏi: “Mẹ có
biết tuần sau là ngày giỗ của mẹ Tư Hải Minh không?”
“Chuyên này, mẹ không biết, ai nói với con
thế?” Liêu Ninh ngạc nhiên hỏi.
“Mẹ đừng hỏi vì sao con biết được. Nếu
chuyện này là đúng thì con không thế đến nhà họ Tư đâu”
Con đừng để ý như thế. Thắng nhóc đó
không còn liên quan gì tới nhà họ Tư nữa rồi. Lăn
cuối cùng nó xuất hiện ở tiệc sinh nhật là mười
năm trước rồi, con còn muốn có thể gặp nó lần nữa à?”
Liêu Ninh nghĩ rằng đây là chuyện không thể.
Nhưng đối với Đào Anh thy, nếu cô thực sự
đến nhà họ Tư thì dù bây giờ Tư Hải Minh không ở
nhà, anh vẫn có cách biết chuyện này, anh không
nghiền cô thành tro mới là lạ.
“Con nói rồi, con không đi đâu.” Đào Anh Thy
rất cố chấp trong chuyện này.
Chuyện đến nhà họ Tư ăn cơm cần thiết vậy Sao?
Dù sao cô với Liêu Ninh là quan hệ có cũng
được mà không có cũng chẳng sao, hai người chỉ
gặp nhau đúng lúc thôi.
Cô không cần phải vì muốn gần gũi với những
người thân như vậy mà để bản thân rơi vào nguy hiểm.
Liêu Ninh thấy cô cố chấp như vậy thì đành
nói: “Vậy chờ qua ngày giỗ của Tư Hải Minh thì
con đến nhà ăn cơm được không?”
Đây cũng chẳng phải là ý của Đào Anh Thy, cô
muốn từ chối, cô không muốn dây dưa với chuyện
ăn uống này nữa nên đành nói sang chuyện khác:
“Mẹ có thể tìm hiểu giúp con ngày giỗ của mẹ Tư
Hải Minh là ngày nào được không?”
“Được, tối mẹ nói lại con”
“Dạ!
Sau khi cúp điện thoại không bao lâu thì Liêu
Ninh lại gọi tới: “Là thứ bảy tuần này đó con”
Đào Anh Thy nhíu đôi mày xinh đẹp, không
phải tuần sau mà là tuần này, còn có ba, bốn ngày nữa thôi.
Cô có thế ở thủ đô đến ngày đó không?
Không, tất nhiên là không thể,
Lỡ như cô đụng phải Tư Hải Minh ở Tiên
Phong, hoặc anh đột nhiên tìm cô thì cô có thể
thoát được sao?
Tư Hải Minh thấy cô rồi liên tưởng tới Liêu
Ninh, liệu cô còn ốn không?
Đào Anh Thy nghĩ đến việc hai người gặp ở
Phong Uyển thì quyết định mấy ngày nay cô sẽ tránh đi
Sáu đứa con nhỏ đang chơi đồ chơi, thấy cô
thì chạy đến nhảy lên người cô. Cả đám mồm
năm miệng mười thi nhau gọi cô.
“Mẹt Mẹ!”
Đào Anh Thy nghiêm túc nghe bọn nhỏ nói,
thỉnh thoảng còn gật đầu nhưng trên thực tế cô
không nghe lọt được câu nào, cô đành im lặng
cười nghe bọn nhỏ nói
Sau khi ăn cơm xong, dì Hà đang chuẩn bị về
thì Đào Anh Thy gọi bà lại hỏi: “Dì Hà, mấy ngày tới
dì có định về quê thăm bà nội không?”
“Cũng được, tôi có thời gian, chủ yếu là cô đó”
“Tôi thì… Nếu không có gì bất ngờ xảy ra có lẽ
ngày mai hoặc ngày mốt chúng ta có thể đi”
“Được thôi”
Điều “bất ngờ” mà Đào Anh Thy nhắc đến
không phải là công việc mà chính là Tư Hải Minh.
Cô không thể lén về quê được, nếu như Tư
Hải Minh biết anh sẽ đi thăm dò cô, khi đó nếu
như anh điều tra được sáu đứa nhỏ sẽ không ổn.
Nếu cô thẳng thần nói ra một cách đàng
hoàng thì Tư Hải Minh sẽ không điều tra nữa.
Bởi vì có ai chạy trốn mà đi nói toẹt ra đâu chứ?
Buổi trưa, Đào Anh Thy ngồi ở chỗ mình lướt
điện thoại, Tư Hải Minh đã từng gọi cho cô,
nhưng cô không lưu số anh.
Loại người như anh, có lưu số thì cũng khiến
cô thấy ám ảnh hơn thôi.
Sau khi cô kéo xuống một lúc, Đào Anh Thy.
nhìn vào một dấy số xa lạ, tuy cô không nhớ rõ số
Tư Hải Minh nhưng cô nghĩ rằng đây chính là số anh
Đào Anh Thy đứng dậy đi vệ sinh.
‘Sau khi vào nhà vệ sinh, cô lấy điện thoại ra,
hồi hộp nhìn chằm chẵm số điện thoại đó.
Đây là lần đầu cô gọi cho Tư Hải Minh.
Điều cô lo lắng hơn chính là liệu Tư Hải Minh
có cho phép cô về quê để tế bái bà nội không?
Đào Anh Thy chuẩn bị tâm lý xong, hít thở sau
ba lần mới nhấn nút gọi