“Không giống” Tư Hải Minh ôm lấy eo nhỏ của cô, đôi mắt đen sâu nguy hiểm: “Đó sẽ là mười ngày chỉ thuộc về hai chúng ta”
Đế Anh Thy không rõ có cái gì không giống, thể nhưng ánh mắt của Tư Hải Minh khiến cô phải cảm thấy rằng cái “mười ngày” này không hề đơn giản, khiến tim cô đập nhanh nói không ra lời.
Đế Anh Thy trước kia thường xuyên ra biển chơi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng đi cùng nhiều người như vậy.
Kể cả có thêm vệ sĩ cũng không nhiều đến thế.
Sáu đứa trẻ có lẽ là vui vẻ nhất, trên đường cứ không ngừng gọi mẹ, nói những lời chúng muốn nói.
Đến cả Bảo An không thích nói chuyện, hay là Bảo My thích an tĩnh cũng đều nói chuyện ở phía Sau, Vừa lên du thuyên, cô đã bị Bảo Nam kéo đi lên boong tàu.
“Mẹ, chúng ta lên chỗ cao này, có thể nhìn thấy cá heo!” Bảo Nam nói.
“Thật nhiều cá heo!”
“Thật nhiều… “
Tư Hải Minh nhìn thấy cảnh kia lập tức lông mày nhu lại, từ lúc lên xe đến giờ, anh nghe một câu cũng không chen vào được, chứ đừng nói gì đến cử chỉ thân mật.
Ở trước mặt trẻ nhỏ, anh vẫn nên là tự kiềm chế mình.
Nếu như dạy hư lũ trẻ, Anh Thy chắc chắn sẽ tìm anh tính số.
Nghĩ đến việc Anh Thy tự tìm đến mình tính sổ, ngực Tư Hải Minh bỗng nhiên căng đầy, nội tâm trống rỗng của anh luôn rất dễ dàng bị Anh Thy chiếm sạch chỗ.
Nhưng thân thể…
Tư Hải Minh tạm thời không đến nghĩ cái này, đường ra biển cứ nắm chặt dây lưng.
Lừa gạt chiếm hữu Anh Thy, chỉ cân ba anh em sinh ba thăm dò, rất dễ dàng sẽ phát hiện vấn đề.
Mà anh không thể không thừa nhận, mình cần ba anh em họ tán thành, nếu không, không chỉ có sẽ khiến cho vật nhỏ của anh khó xử, mà anh cũng càng sẽ lâm trận bỏ chạy.
Đến lúc đó, tất cả mưu kế đều sẽ thất bại trong gang tấc.
Đế Anh Thy bị sáu đứa trẻ kéo đến hàng rào trước boong tàu, nhìn qua nơi biến xa, hít thở sâu một hơi, toàn thân liên cảm thấy vui sướng.
Loại tâm tình này thật là tốt!
Có Tư Hải Minh thì cũng không lạ, quan trọng là có sáu đứa trẻ đáng yêu này ở bên.
“Mẹ, cá heo đang trong nhà, đang chưa muốn ra, muốn chờ muộn một chút mới có thể ra được”! Bảo Nam nói.
Trong nhà? Đế Anh Thy bị ngôn ngữ trẻ con này khiến cho bật cười đáp, đứa trẻ đáng yêu nói cái gì cũng đều là đáng yêu này!
Ở trên boong tàu, Tư Hải Minh nhìn Đế Anh Thy đang chơi đùa với lũ trẻ bên lan can mà lòng căng thẳng, cho dù mất trí nhớ thì sự tồn tại của đứa trẻ cũng quan trọng như vậy. Không biết tâm trạng cô ấy đã như thế nào khi cô ấy đồng ý thôi miên sâu và quên đi mọi thứ?
Cô có thể quên anh, nhưng đến mấy đứa trẻ mà cũng không cần, thì rõ ràng cô là hận mình nhiều hơn…
Cứ như vậy đi, vĩnh viên đừng có khôi phục lại ký ức…
Đế Anh Thy quay đầu, nhìn Tư Hải Minh đứng ở bên kia không nhúc nhích, hỏi: “Anh sẽ lái thuyền à?”
Tư Hải Minh hoàn hồn, tiến lại gần.
Bảo Nam đứng trước mặt, ngửa mặt lên, mắt to sáng ngời: “Ba sẽ lái thuyền ư?”
“Con chưa từng nhìn thấy ba lái thuyền”! Bảo Long.
“Thuyền cực kỳ to…” Bảo My.
Bảo Hân vẻ mặt lộ ra sự sùng bái: “Cái gì ba cũng đều biết!”
“Đúng vậy, biết hết” Bảo Vỹ, “Đúng!” Bảo An.
Đế Anh Thy không khỏi nhìn về phía Tư Hải Minh, chẳng lẽ Tư Hải Minh trước kia chưa từng lái du thuyền ư? Lần trước là lần đầu tiên?
“Các con nói đúng, cái gì ba cũng biết” Tư Hải Minh nói, đôi mắt đen sâu nhìn về phía Đế Anh Thy.
Khiến Đế Anh Thy sắc mặt đỏ lên, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Du thuyền bắt đầu khởi động, Tư Hải Minh đưa một tay ôm chầm lấy eo Đế Anh Thy.
Mà sáu đứa trẻ thì lại thảm hơn, thân thể nhỏ bỗng mất thăng bằng, ngã lăn lộn xuống đất.
Đế Anh Thy nãm gọn trong lồng ngực mạnh mẽ kia, không chỉ đỏ mặt mà cả người cũng như: nóng lên.
Tựa như là tự phát, cũng tự như là nhiệt do.
Tư Hải Minh truyền tới…
Đế Anh Thy bỏ qua suy nghĩ ấy, quay ra thì nhìn thấy sáu đứa trẻ hết ngồi rồi năm, đứa năm sấp đứa năm ngửa, nội tâm nghĩ, không phải mấy.
đứa trẻ mới là người cần dựa hơn sao?
Nhưng bọn trẻ cũng rất kiên cường, ngã như vậy nhưng không khóc không quấy, khuôn mặt nhỏ vẫn luôn rất đáng yêu.
Đây có phải là bị Tư Hải Minh rèn cho quen rồi ư?
“Lần thứ nhất luôn muốn dành cho em”.
Giọng nói khàn khàn ở bên tai vang lên, khiến Đế Anh Thy như hoàn hồn lại.
Lời này cũng quá… Quá làm cho người ta thấy kì quái đi…
“Anh …. thật sự sẽ lái thuyền à?”
“Hoài nghỉ anh sao? Hử?”
“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy có chút khó tưởng tượng nổi..: “Tôi có thể vì em mà làm bất cứ chuyện gì, như vậy cũng gọi là lạ rồi”
Đế Anh Thy bị mấy lời này dỗ ngon dỗ ngọt, trái tim như lung lay sắp đổ Cứ như vậy mà bị anh ôm, nhịp tim đập loạn sẽ dễ bị phát hiện.
Đợi đến khi thuyền ổn định, Anh Thy nhẹ nhàng gỡ tay sau lưng mình ra, đi tới bên cạnh kéo mấy đứa nhỏ.
Cô thừa nhận là đang dùng mấy đứa nhỏ như là tấm khiên bảo vệ, và cũng là cách tốt nhất để tránh khỏi Tư Hải Minh.
Du thuyền chạy được hơn hai giờ mới hoàn toàn không nhìn thấy bến tàu đằng sau nữa.
Mọi người ở trên thuyền chơi đùa, ăn uống, chơi đến quên cả trời đất.
Đế Anh Thy chưa từng nghĩ tới mình sẽ hoà hợp với lũ trẻ như vậy, tựa như không có gì cần phải thay đổi cả.
Có lẽ là bọn chúng đã coi cô như mẹ ruột rồi!
Lại thêm bọn trẻ rất hiểu chuyện, hoàn toàn không có áp lực gì cả.
Thậm chí phát hiện rẵng lũ trẻ rất biết che chở cho mẹ, có đồ ăn ngon sẽ đưa cho mẹ ăn, có đồ chơi vui sẽ bỏ ra cho mẹ chơi cùng.
Rõ ràng Tư Hải Minh đang ngồi bên kia khí thế âm trầm mới là cha ruột!
Cô mới là giả…
Mấy đứa trẻ quá dễ lừa…
Ăn cơm tối xong, không bao lâu sau
“Tất cả đi tắm rửa đi ngủ” Tư Hải Minh đuối người.
“Không muốn!” Bảo Nam đứng lên phản đối đầu tiên.
..”Tư Hải Minh.
“Ba, chúng ta vừa mới cơm nước xong xuôi mà!” Bảo Long nói.
“Vậy chơi nửa tiếng thì tắm rửa đi ngủ” Tư Hải Minh nói.
“Chơi nhiều thêm một lát…” Bảo My.
“Vậy thì chơi ba phút” Tư Hải Minh.
“Ba, mẹ, con đi ngủ trước đây!” Bảo Hân quay người chạy.
“Hả?” Bảo An nhìn sang bên này, nhìn sang bên kia, như là đang suy nghĩ nên đi hay ở lại.
“Bảo An, đi!” Bảo Hân chạy được một nửa thì cũng quay đầu lôi kéo Bảo An chạy
“Mấy người… Mấy người.” Bảo Nam tức đến đỏ cả mặt.
“Ban đêm con muốn ngủ cùng mẹ!” Bảo Long.
“Con..” Bảo My ngó ngó ba mình, khóc rồi chạy “Ba mẹ ngủ ngon!” Bảo Vỹ nói xong cũng chạy.
“A aaal Tức chết tôi rồi!” Bảo Nam phát điên.
Bảo Long nhìn Bảo My chạy đi, không nói gì Tư Hải Minh hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn òn không đi?”
xuống đứng trước mặt hai con: Bảo Long do dự, Bảo Nam phách lối: “Nói không đi là không đi!”
Vừa mới dứt lời, Bảo Nam đã bị Hải Minh xách.
lên không trung: “Không ngủ thì làm gì?”
“Con đã nhìn ra là ba muốn tranh lấy mẹ!” Bảo.
Nam khua chân khua tay loạn xạ trong không trung.
“Hừ, ba mà cần tranh sao?” Tư Hải Minh quay người đem Bảo Nam nhét vào lòng cô hầu đang đi đến.
Cô hầu ôm lấy Bảo Nam đang giấy dụa đi xuống khỏi boong tàu.
Còn chưa chờ Tư Hải Minh nhìn đến, Bảo Long đã kịp chạy mất.
Cậu cũng không muốn bị xách lên đâu!
Đế Anh Thy trợn mắt há hốc mồm nhìn xem Tư Hải Minh ứng phó với sáu đứa nhỏ, giải quyết rất dễ dàng.
Đừng nói đến sáu đứa trẻ, mà bản thân cô cũng cảm thấy giấc ngủ này có gì không bình thường, rất quá đáng…
Mới ăn cơm xong được nửa tiếng mà…