Đế Anh Thy đứng ở cửa ra vào, đứng dõi theo bóng xe của Tư Hải Minh với sáu bé con.
Mà việc hôn môi lại đại diện cho tâm trạng lưu luyến không rời, không muốn vắng nhà.
Cô nghĩ, nếu như sau này mình ở bên Tư Hải Minh thật, thì hình ảnh này sẽ lặp đi lặp lại thường xuyên à?
Có vẻ như, sau này nó sẽ thường xuyên hơn…
Buổi sáng, Đế Anh Thy chơi đùa với mấy đứa bé, nhưng cô không có nhiêu năng lượng như mấy bé con, có thể chơi cả ngày mà không chán.
Cô tranh thủ lúc bọn trẻ không để ý, chạy về uống nước, nghỉ ngơi.
Cô ngồi trong sảnh lớn, ôm cốc nước sôi nguội để uống, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngó nghiêng bốn phía.
Quản gia Bào Điển đi đến: “Cô Anh Thy cần gì ạ”
“Hầm rượu ở đâu? Tôi muốn xem thử”
“À… để tôi dẫn cô đi”
Đế Anh Thy muốn xem thử hầm rượu trông thế nào, lúc ấy lửa lớn đã vây Tư Hải Minh lại thế nào, anh bị thương như vậy rồi chắc hẳn rất nguy hiểm.
Cô tò mò đi đến cửa ra vào hầm rượu với Bảo Bột.
Đi vào hâm rượu, Để Anh Thy thấy bên trong có rất nhiêu loại rượu khác nhau, thậm chí có cả rượu được ủ bởi công ty Tần Kính, đây là loại không được bán trên thị trường.
Ở đây không hề có dấu hiệu nào của vụ cháy nữa rồi.
Cũng phải, cháy lớn như vậy, chắc chắn là bên trong đã bị cháy sạch rồi, phải sửa lại một phen.
“Lúc đó anh Tư Hải Minh bị bỏng nghiêm trọng lắm à?” Để Anh Thy hỏi.
Quản gia Bào Điển khá bất ngờ khi thấy cô biết chuyện này, vậy tức là cậu Hải Minh đã nói cho cô rồi. Kể cũng phải, phía sau lưng cậu Hải Minh có vết sẹo lớn như vậy, sao cô không nhìn ra chứ.
“Vâng, cậu ấy đã hôn mê nửa tháng trời mới tỉnh” Bào Điển nói: “Phía sau lưng của cậu ấy đã bị bỏng rất nghiêm trọng, vừa ra ngoài đã ngất xỉu rồi. Với cả, cậu ấy không uống thuốc mê, nên quá trình chữa trị cũng rất đau khổ..”
“Gì cơ? Anh Tư Hải Minh không uống thuốc tê? Loại thuốc tê và thuốc mê được dùng lúc mổ ấy à? Đế Anh Thy khiếp sợ.
“Vâng, không ăn chút nào cả. Vậy nên, tôi rất sợ cậu Hải Minh bị thương, vết thương nhẹ thì không sao, nhưng nếu thương nặng..” Bào Điển không thể nói tiếp nổi nữa.
Đế Anh Thy hoảng sợ, nói cách khác, nếu như có chuyện gì đó cần mổ bụng, mổ ngực thì Tư Hải Minh sẽ phải mổ sống? Vậy thì sao anh ấy có thể chịu nổi được chứ? Quá đáng sợ rồi!”
Bình thường cô bị đứt tay thôi mà đã thấy rất đau rồi.
Loại người không ăn thuốc tê như anh thường có hai kiểu, một là bị kích thích gì đó nên mới bị thế, hoặc là do bẩm sinh Vậy thì Tư Hải Minh thuộc về loại nào?
Đêm đó cô còn bảo anh ba xóa sẹo cho Tư Hải Minh, sẹo lớn như vậy nếu làm phẫu thuật không gây mê thì chẳng khác nào đang lột da sống, quá đáng sợ rồi!
Bảo sao Tư Hải Minh lại không muốn xóa sẹo, dù có là sẹo trên mặt thì anh cũng không bằng lòng.
Đau biết mấy!
Đế Anh Thy cảm thấy rất xót xa cho Tư Hải Minh.
Dù có kiên cường đến mấy thì cũng cần được đối xử dịu dàng, dù sao thì mọi người cũng đều bằng da bằng thịt mà…
Nữ giúp việc đi vào hầm rượu: “Cô Anh Thy”
Đế Anh Thy quay đầu lại Nữ giúp việc đưa cho cô một chiếc điện thoại: “Anh Hải Minh bảo tôi đưa cho cô ạ”
Đế Anh Thy nhận máy, đây là một chiếc điện thoại giống hệt cái cũ của cô, nhưng cô biết đây là một chiếc khác.
Để tiện liên lạc với cô à?
Cô vừa nghĩ vậy thì chuông điện thoại đã vang lên.
Đế Anh Thy cảm thấy hơi ngại ngại.
Bào Điển cười, lùi về phía sau một bước.
Đế Anh Thy quay người chạy ra khỏi hầm rượu, trốn ở góc nào đó để nghe điện thoại của Tư Hải Minh: “Sao thế? Tại sao tự nhiên anh lại tặng điện thoại cho em vậy?”
“Để khi nào nhớ em thì có thể gọi điện luôn.”
Giọng nói trầm thấp, từ tính của Tư Hải Minh tràn đầy vẻ quyến rũ.
“Minh Uyển cũng có điện thoại mà..”
“Không giống nhau”
Đế Anh Thy cảm thấy hơi là lạ, nhưng cảm giác ngọt ngào trong lòng cô chầm chậm lan ra khắp cơ thể. Hình như Tư Hải Minh làm gì cũng chu đáo như thế này.
“Em đang làm gì vậy?“ Tư Hải Minh hỏi.
“Em vừa mới ở hầm rượu, Tư Hải Minh, hóa ra anh không ăn thuốc mê à?” Đế Anh Thy chợt nói.
“Vâng”
“Bảo sao anh lại không muốn tẩy sẹo, nếu em không hỏi thì anh cũng không định nói với em à?”
Nhỡ chẳng may anh đồng ý để dỗ dành em thì lúc đó người đau là anh đấy!
Nhưng cô không nói câu sau ra, dù sao thì cuối cùng người ta cũng không làm vậy để dỗ dành cô.
“Anh quên mất”
“Chuyện này mà anh cũng quên được à?”
Đế Anh Thy cắn môi, không biết lúc đó anh nghĩ gì trong đầu.
“Công việc của anh có bận không?” Cô hỏi.
“Cũng tạm” Tư Hải Minh nói. Thật ra từ sáng đến giờ anh bận rộn không dừng chân được, vừa quay lại văn phòng, ngồi xuống ghế thì lập tức dùng thời gian rảnh rồi đế gọi điện cho cô: “Vậy nên anh sẽ vể nhà sớm”.
“Lúc nãy anh cũng đã nói vậy..” Đế Anh Thy xấu hổ đáp lại anh.
“Em có nhớ anh không?”
… Không.” Đế Anh Thy không chỉ đỏ mặt mà bắt đầu cảm thấy cả người nóng bừng lên.
“Anh nhớ em” Giọng anh khản khản.
“Anh không tập trung làm việc đêm cẩn thận..”
“Cẩn thận cái gì?”
Đế Anh Thy quên mất, anh là người có chức cao nhất Vương Tân rồi, phải cấn thận gì nữa chứ?
“Hử?”
“Không có gì” Đế Anh Thy lén mỉm cười.
“Anh đang hổi hận vì đã không dẫn em đến”
“Tại sao?”
“Nếu có em bên cạnh thì anh đã không cần phải gọi điện nữa, mà có thể ôm em, rồi ngồi hôn em trên ghế sofa”
Đế Anh Thy đưa một tay lên che mặt, ở đây chỉ có mỗi mình cô thôi, nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy rất ngại ngùng: “Anh đừng nói Hai người nói chuyện, lôi kéo nhau một lúc rất lâu rồi mới ngất máy.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đế Anh Thy cảm thấy hơi thở của mình bình thường trở lại.
Cô cảm thấy tai của mình hơi run lên, qua điện thoại thôi mà cũng bị Tư Hải Minh ảnh hưởng nhiều như vậy, đáng sợ thật đấy!
Đây là tình yêu à…
Đế Anh Thy nghĩ, Tư Hải Minh đổi xử với cô tốt như vậy, nếu không tặng cái này thì sẽ tặng cái kia, mà hình như mình chưa bao giờ tặng quà gì cho anh cả.
Nam nữ bình đẳng với nhau mà nhỉ?
Vì vậy buổi chiều, Đế Anh Thy dỗ sáu bé con đi ngủ rồi tự mình đi ra ngoài.
Tất nhiên là cô đi xe ở Minh Uyển, mà người lái xe cũng người làm ở Tư Hải Minh.
Đế Anh Thy không quan tâm, đối với cô mà nói thì đây là người đi theo để xách đồ cho cô thôi Lúc Đế Anh Thy ở đảo Trân Châu cũng vậy, nếu không có tài xế đi theo thì sẽ có các anh trai, họ đều đi theo cô đế xách đồ nặng.
Nếu không thì những đồ cô mua được phải làm thế nào?
Đảo Trân Châu cũng không phải là nơi ai muốn đến là đến.
Trước kia Đế Anh Thy cũng từng đến cửa hàng đồ nam rồi, vì thi thoảng cô cũng tặng quà cho các anh trai, các anh trai nhận được quà của cô đều rất vui.
Vậy là, Tư Hải Minh nhận được quà của cô thì cũng sẽ rất vui vẻ chứ?
Cô thật sự cảm thấy rất hào hứng, mong được nhìn vẻ mặt của Tư Hải Minh lúc đó.
Nhưng cô không được mua nhiều, mà là mua sao cho thật tinh túy. Tư Hải Minh cũng đâu có thiếu gì đâu, phải không? Với cả, anh cũng toàn dùng đồ đến từ các hãng cao cấp.
Vậy nên cô mới chạy đến khu Tây Nam.
Đồ được bán ở đây không chỉ đến từ những nhãn hàng cao cấp, được câp nhật thường xuyên.
Mua được món nào là hỏi món đó.
Đế Anh Thy quyết định là sẽ mua món đồ đắt tiền nhất, phù hợp với Tư Hải Minh!
Sau đó cô quyết định mua tặng cho Tư Hải Minh một chiếc khuy măng sét, nhưng những chiếc khuy mà cô thấy trong tủ kính thì đều không có tỉ lệ tốt như cô mong muốn.
“Tôi muốn món đắt tiền nhất” Đế Anh Thy nói: “Mấy cái khuy bằng kim cương này nhìn bình thường quá”
“Có một chiếc khuy măng sét được chế tạo từ kim cương đen. Nhưng khuy áo đó còn chưa.
được giao đến cửa hàng, nếu ngài căn thì.. có thể đặt trước” Nhân viên tư vấn cung kính nói.
“Kim cương đen à?” Đế Anh Thy hỏi.
“Chuyện này.” Nhân viên hướng dẫn vừa nói xong thì quản lý chạy đến nói: “Thừa cô, cô có thế đợi khoảng mười phút nữa không? Chiếc khuy măng tô làm từ kim cương đen tự nhiên sắp được đưa đến đây rồi à”