Tư Hải Minh lập tức buông cổ áo của Đế Hạo Thiên ra, ánh mắt thoáng hiện vẻ căng thẳng, giống như làm việc gì đuối lý.
Đế Hạo Thiên còn định dùng nắm đấm đáp trả lại sự vô lê của anh ta, nhưng lại phát hiện Bảo Nam và Bảo My đến bèn thả tay xuống.
Để Anh Thy nhìn bọn họ, sắc mặt hơi khó coi, cô không nói gì, chỉ xoay người bỏ đi.
Cô không trở lại phòng mà đi xuống tâng dưới, ra bên ngoài.
Cô cho rằng chẳng qua là mình giống Đào Anh Thy thôi, khi thấy được gương mặt giống mình như tạc đó cô cũng ngạc nhiên đến mức sững sờ.
Thậm chí cô hoài nghi ba mẹ của cô không chỉ có ba người con trai sinh ba mà còn còn có một đôi con gái song sinh.
Nhưng cô biết là không phải, cô và Đào Anh Thy là người của hai thế giới.
Không những ăn mặc khác nhau mà nét mặt cũng chẳng giống.
Quá đáng hơn là đồng hồ và vòng tay mà Đào Anh Thy đeo giống hệt cái trên tay cô.
Cô còn có thể mượn cớ gì để thuyết phục bản thân rằng mình không phải thể thân đây?
Trong lúc hỗn loạn, hơi thở quen thuộc áp sát sau lưng làm cho sống lưng Đế Anh Thy cứng đờ một cách vô thức.
“Anh Thy…”
Bàn tay người nọ vừa mới chạm vào eo Đế Anh Thy, cô xoay người né tránh như bị xúc phạm.
Tay Tư Hải Minh cứng lại, trái tim trùng xuống, khiến cho đường nét gương mặt của anh trở nên lạnh lùng đến đáng sợ.
“Sao thế?” Trái cổ của Tư Hải Minh run nhẹ, anh hỏi.
“Anh ra tay với anh hai của em bởi vì bức ảnh của Đào Anh Thy phải không?” Đế Anh Thy chất vấn.
“…Đó là hiểu lầm thôi” Tư Hải Minh luôn luôn khôn khéo và điềm tĩnh bây giờ lại giải thích một cách khó khăn.
“Quần áo trong phòng để đồ thay đồ ở phòng không phải là của em mà là của Đào Anh Thy đúng không!” Đế Anh Thy nói tiếp.
“Là của em, vẫn luôn là của em” Lần này Tư Hải Minh trả lời ngay lập tức, bởi vì bản thân đều là của cô.
“Làm sao anh có thế khiến em tin tưởng em không phải là thế thân cho Đào Anh Thy có gương mặt giống hệt em? Ngay cả đồng hồ và vòng tay trên tay em cũng là những thứ cô ấy từng dùng, tại sao anh lại có thế đùa bốn em như.
vậy?” Đế Anh Thy tức giận tháo trang sức trên cổ tay ra, nhưng mãi không tháo được làm cô nóng nảy, bèn kéo mạnh ra, kéo đến mức đau đớn.
Tư Hải Minh tiến lên giữ chặt tay cô: “Đừng làm mình bị thương!”
Đế Anh Thy chưa bao giờ khóc lóc vì một việc nào đó, thế nhưng khi Tư Hải Minh đau lòng mà cầm tay cô, nước mắt bỗng trào ra, cô cảm thấy tủi hờn: “Anh tháo ta cho em, em không muốn đeo đồ của người khác…”
“Đừng khóc” Tư Hải Minh lau nước mắt cho cô, trái tim lại quặn đau, nhưng anh chỉ có thể cần răng chịu đựng một mình: “Anh Anh, em chưa bao giờ là thế thân của người khác”
Đế Anh Thy hất bàn tay đang lau nước mắt cho mình của anh ra, lùi về phía sau: Em không tin anh! Rõ ràng hai người bọn em giống nhau như vậy, Đào Anh Thy cũng từng đeo thứ này..”
“Anh… chỉ là thích cùng một kiểu”
Đôi mắt Đế Anh Thy ngấn lệ, cô cau mày nhìn anh: “Ý anh là nếu trên đời có mười người có cùng khuôn mặt này thì anh đều thích hết? Anh đều sẽ cưới về nhà?”
Tư Hải Minh tiến lên, nhìn chấm chằm vẻ mặt uất ức của cô, giọng nói dịu dàng của anh nhuốm vẻ mê hoặc: “Tại sao lại có người giống nhau như thế được?”
“Lỡ như có thật thì sao?” Đế Anh Thy hỏi.
“Trên đời này, anh chỉ căn một cô gái xăm chữ ‘Minh trên người, vĩnh viễn là như thế. Sẽ không có ai khác cả”
Đế Anh Thy cảm thấy câu nói của anh nghe có vẻ là lạ, chữ ‘Minh’ này đâu phải là anh, anh nói cứ như đó là chữ dành riêng cho anh vậy.
Rõ ràng cô biết mình không nên dính dáng gì đến Tư Hải Minh nữa, nhưng cô lại không nỡ từ bỏ những ký ức đẹp trong khoảng thời gian sống cùng anh.
Mà Tư Hải Minh lại nhấn mạnh sự thật cô không phải là thế thân.
Cô cũng mơ hồ, không biết nên tin hay là không tin.
Cô cứ có cảm giác mình không mấy hiểu biết Từ Hải Minh đang đứng trước mặt này, dường như đẳng sau anh có rất nhiều câu chuyện…
Nếu Đào Sơ Tâm không xuất hiện thì cô cũng _ không biết được mình giống Đào Anh Thy như vậy.
Cũng không biết Tư Hải Minh thích Đào Anh Thy đến mức đau khổ theo đuổi…
Tình cảm dành cho một người nào đó thật sự sẽ tan biến khi đối phương chất đi ư Không biết người khác thế nào, ít nhất Đế Anh Thy cảm thấy mình không làm được như thế.
“Xin lỗi, em hơi mệt, em đi nghỉ trước” Đế Anh Thy không muốn nói về đề tài này nữa, cô cảm giác đầu óc rối bởi, lúc này cô cũng không muốn đối mặt với Tư Hải Minh.
“Anh Thy..” Tư Hải Minh nắm tay cô rất chặt, giống như chỉ cần buông lỏng một chút là cô sẽ biến mất.
“Anh bỏ tay ra..” Đế Anh Thy cau mày.
“Anh đưa em về phòng” Đế Anh Thy quay người rời đi bỗng biến thành bị Tư Hải Minh kéo về phòng.
Hai việc này hoàn toàn khác nhau.
Đế Anh Thy nhìn tay mình bị đối phương giữ chặt, không có sức lực giấy ra, để mặc cho anh đưa mình về phòng.
Cô không biết mình nên làm gì.
Cô biết chắc chắn trong lòng Tư Hải Minh có bóng hình của Đào Anh Thy.
Hai người giống như như đúc thì làm sao có thể phân chia ra mà đối đãi được? Trái tim của một người đâu thể chia làm hai nửa!
Chẳng lẽ bởi vì Tư Hải Minh phủ nhận chuyện thế thân nên cô cần tràn ngập hy vọng ư?
Trở về phòng, Tư Hải Minh nói: “Em đi tầm rồi đi ngủ sớm đi”
“Anh không đi ra à?” Đế Anh Thy thấy anh không định ra ngoài thì có ý đuối khách.
“Anh ở đây với em” Tư Hải Minh nói.
“Em không phải con nít cần người trông..”
“Anh sắp phải về đảo Trân Châu rồi mà còn không cho phép anh ở lại với em, hử?”
Đế Anh Thy không nói gì nữa, Tư Hải Minh càng làm như thế lại càng khiến cô mờ mịt.
Trước kia mê muội bao nhiêu thì bây giờ phiền muộn bẩy nhiêu.
Đế Anh Thy đứng trước gương cởi quần áo, xoay lưng lại, thấy được một chữ trên eo. Hình như đó không phải là chữ ‘Minh’ trong Đế Hoàng Minh, mà là “Minh trong Tư Hải Minh.
Rốt cuộc vì sao cô lại có ảo giác như thế.
Cô tắm xong rồi đi ra ngoài, phát hiện Tư Hải Minh vẫn còn ở trong phòng. Anh ngồi ở mép giường, đôi mắt đen ngước lên, ánh mắt xoáy thắng vào đáy lòng người đối diện.
Đế Anh Thy co rúm người đi đến mép giường rồi dừng lại cách Tư Hải Minh vài bước: “Anh vẫn chưa về ngủ à?”
“Em ngủ rồi anh đi”
Đế Anh Thy không biết rốt cuộc là có vấn đề ở đâu, tại sao phải làm đến mức này?
Có lẽ các anh trai đến đón cô sẽ ở lại biệt thự Minh Uyển lâu, cho nên cô không phản bác nữa mà ngoan ngoãn lên giường nằm.
“Có phải lát nữa anh sẽ lên giường ngủ chung nữa không đấy?” Đế Anh Thy cảm thấy chắc chắn anh sẽ được đẳng chân lên đẳng đâu.
“Không. Anh ngồi đây nhìn em ngủ tỉ ngủ rồi anh sẽ đi”
Đế Anh Thy mặc kệ anh, cô nhầm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Trên thực tế, bị Tư Hải Minh nhìn chằm chằm làm cho đầu óc của cô càng ngày càng hỗn loạn, làm sao có thể bình tĩnh đi ngủ được?
Thế là cô dứt khoát nghiêng người, xoay lưng về phía anh.
Lúc cô vẫn còn tỉnh táo, quả thật Tư Hải Minh văn luôn ở đây. Cô nhầm mắt lại, không nhúc nhích, anh cũng không rời đi.
Tư Hải Minh biết cô không ngủ ư?
Ngay lúc cô nghĩ như thế, bên cạnh bổng có động tĩnh, Tư Hải Minh năm xuống sau lưng cô, mặc nguyên quần áo mà ôm cô.
‘Cô cố gắng thả lỏng cơ thể, chỉ có hơi thở chợt ngừng lại bán đứng cảm xúc bị ảnh hưởng bởi anh của cô.
Tư Hải Minh không làm gì cả, anh chỉ đơn giản là nắm ôm cô như thế mà thôi.
Đế Anh Thy cũng không nói gì, vẫn luôn giả vờ ngủ say, kết quả Tư Hải Minh ôm cô được một lúc thì cô thật sự ngủ mất.