Đến khi Đế Anh Thy tỉnh lại, đôi mắt long lánh mờ mịt dân mở to. Cô ngôi dậy, đập vào mắt là căn phòng cực kỳ quen thuộc. Là phòng của cô ở đảo Trân Châu.
Cô… trở lại rồi ư?
Đế Anh Thy vội vàng xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy khung cảnh trong Bảo Thành vô cùng quen thuộc từ nhỏ đến lớn ngoài phòng, cô chợt bừng tỉnh, cô vê đảo Trân Châu thật rồi.
Trong lúc cô ngủ…
Khi cô tỉnh lại, không có sáu đứa bé, cũng không thấy được Tư Hải Minh…
Cảm giác mất mát trong lòng giống như có người nào lấy mất thứ gì đó rất quan trọng của cô…
Một Hào tròn vo chạy về phía Đế Anh Thy, bốn cái nhân ngắn nhỏ chạy băng băng đến trước mặt cô, liếm mắt cô chân cô như vui vẻ lắm: “Gâu ”
Đế Anh Thy nhẹ nhàng ôm nó lên, có thứ gì đó lắc lư trước mắt. Vòng tay và đồng hồ vẫn còn đeo trên cổ tay, là Tư Hải Minh đưa cho cô. Cô từng kéo mạnh chúng ra một lần nên tay rất đau.
Cô vẫn nhớ bộ dạng của Tư Hải Minh lúc đeo vòng tay và đồng hồ lên cho cô, khi đó bọn họ ngồi trên xích đu ở biệt thự Minh Uyển.
Anh ôm cô, vừa ngang ngược lại vừa dịu dàng, giống như trên đời này chỉ có cô mới có được phần dịu dàng ấy…
Cô thật lòng hy vọng đó chỉ là ảo giác của mình, là một giắc mơ, để bây giờ cô không đến nỗi không tìm được phương hướng, không nhẫn tâm, không quyết đoán…
“Anh Thy..”
Đế Anh Thy ngẩng đầu nhìn Đế Hoàng Minh đi về phía này.
Đầu óc cô dường như vẫn chưa hiểu rõ ràng chuyện gì, cơ thể bỗng nhẹ bằng, cô bị bế vê phòng, đặt xuống ngồi ở mép giường.
Đế Hoàng Minh dùng tay bao bọc hai chân cô: “Sao không đi giày đã chạy ra ngoài thế?”
“Anh à, em không lạnh” Đế Anh Thy hoàn hồn, nói.
“Sẽ bị lạnh”
Đế Anh Thy không nói gì, cô cúi đầu, nhìn Một Hào nằm yên trong ngực mình.
“Anh ba có làm món ngon cho em, anh bảo Bắc Lâm mang đến cho em” Đế Hoàng Minh đứng dậy định ra ngoài.
“Anh cả..” Đế Anh Thy gọi anh ta lại.
Đế Hoàng Minh im lặng quay đầu lại nhìn cô.
“Anh có biết chuyện anh hai tìm hình của Đào Anh Thy không?” Đế Anh Thy hỏi.
“Anh biết”
“Tìm thấy ở đâu?” Để Anh Thy hỏi.
“Trong máy tính của cậu ta ở công ty Đế Hoàng Minh trả lời.
Đế Anh Thy cứng người, dường như cảm giác không thở nổi, đôi mắt trong veo nhìn Đế Hoàng Minh đầy vẻ kinh ngạc, song cũng vô cũng trống rỗng.
Tư Hải Minh vẫn luôn cất giấu hình của Đào Anh Thy, anh không quên được Đào Anh Thy, cho nên mới tìm cô làm thế thân.
Bỗng nhiên, cô nhớ đến hồi ở biệt thự Minh Uyến, có một lần cô muốn dùng máy tính xem video, rõ ràng thái độ của Tư Hải Minh rất khác thường, Sau đó anh giải thích là bởi vì trong máy tính chứa rất nhiều phim tình cảm.
Bây giờ, cô mới hiếu ra, có phim tình cảm, cũng cất giấu cả ảnh của Đào Anh Thy, chẳng qua là bị anh chuyến đi…
Ở dưới phòng khách, Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm mỗi người chiếm một chiếc ghế sofa, vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng.
Đế Bắc Lâm mất kiên nhẫn trước, anh ta đứng dậy.
“Cậu đi đâu?” Đế Hạo Thiên nhắc anh ta.
“Em sợ anh cả nói nặng lời, Anh Thy không chịu được”
“Lỡ như Anh Thy không hỏi thì sao? Anh ấy cũng sẽ không chủ động nói ra” Đế Hạo Thiên giữ suy nghĩ ăn may, nhưng thật ra anh ta cũng đứng ngồi không yên.
“Chúng ta không thể nghĩ có cái lỡ như này được!” Đế Bắc Lâm nói ngay: “Như thế có qua loa quá không? Có lẽ nên để sau này bàn lại việc này?”
“Đau dài không bằng đau ngắn! Chẳng lẽ cậu muốn để đến khi Anh Thy lún sâu vào trong đó không dứt ra được rồi tự mình phát hiện ra à? Đến lúc đó chúng ta đều là người có tội!”
Đế Bắc Lâm hiểu lý lẽ này, nhưng anh ta không chịu được khi Anh Thy bị thiệt thòi dù chỉ một chút chứ đừng nói đến việc phải chịu oan ức vì Tư Hải Minh.
Tại sao Anh Thy phải gặp lại Tư Hải Minh lăn nữa? Chẳng lẽ em ấy không thoát khỏi tên cướp ấy được ư.
Đế Hoàng Minh đứng yên ở cửa phòng ngủ một lúc rồi quay lại trước mặt Đế Anh Thy, đôi mắt nhạt mày nhìn xuống cô khẽ lay động: “Anh Thy”
Đế Anh Thy hoàn hồn, cô còn biết gì nữa đúng không?”
Đế Anh Thy ngấng đầu lên chừng như không đám tin, có thật ư Cô hy vọng là không có, như thế thì còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn mà cô không biết?
“Thương hiệu của sợi dây chuyền trên cổ em tên là gì?” Đế Hoàng Minh hỏi.
Đế Anh Thy sửng sốt, cô sờ sợi dây chuyền mình vẫn luôn đeo trên cổ: “Tên là Hoài Thy..” Cô chợt khựng lại, ngón tay sờ dây chuyền cũng run r Hoài Thy… Hoài… Thy.
Thương hiệu này được thành lập từ ba năm trước, khi đó cô và Tư Hải Minh vẫn chưa quen nhau. Nếu thế, tên của thương hiệu có nghĩa là…
Tư Hải Minh hoài niệm Đào Anh Thy.
Cơ thể Đế Anh Thy run rấy, cô còn dám kiếm cớ cho mình, kiếm cớ cho Tư Hải Minh nữa sao?
Sự tức giận vì bị lừa dối bùng lên, cô kéo đứt sợi dây chuyền vô giá rồi ném nó xuống như hàng giá rẻ, dây chuyên đập xuống sàn nhà sáng bóng, trượt đi rất xa, mãi đến trong góc phòng mới dừng lại!
Cô tháo đồng hồ đeo tay, nhưng bởi vì quá kích động nên không tháo ra được.
Một bàn tay giơ ra cầm cổ tay của cô lên, giúp cô tháo đồng hồ, sau đó là vòng tay, ném vào trong thùng rác.
Suốt quá trình đó, Đế Anh Thy không nói một câu nào, cũng không hề chớp mắt.
Đồ vật không thuộc về cô thì tại sao phải tiếc?
Chắc hẳn cô còn chẳng có tư cách thất tình nhỉ!
Những thứ cô có được trước nay vẫn luôn thuộc về người phụ nữ khác!
Thật là buồn cười.
Đế Anh Thy rút tay lại, xoay người ngồi trên giường, đưa lưng về phía Đế Hoàng Minh: “Anh cả, anh ra ngoài đi: Ánh mắt Đế Hoàng Minh khẽ lay động, cũng không tức giận khi bị ra lệnh. Một lát sau, anh ta nói: “Em ăn sáng đi”
“Em không ăn”
“Anh Thy..”
Đế Anh Thu cầm gối ôm cá voi xanh lên che mặt, che tai, không muốn nghe khuyên nhủ.
Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm càng chờ càng.
nóng nảy, tại sao lại lâu như thế?
Bọn họ ngẩng đầu nhìn Đế Hoàng Minh đi từ trên tầng xuống, lập tức xông đến như tên bản.
“Thế nào rồi anh? Anh nói chưa?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Tâm trạng của Anh Thy thế nào?” Đế Bắc Lâm hỏi “Tức giận” Đế Hoàng Minh nói.
“Anh nói thật rồi à? Anh không nói không được à?” Đế Hạo Thiên nổi đóa.
.” Đế Bắc Lâm đơ mặt nhìn anh ta. Vừa rồi ai nói đau dài không bằng đau ngắn?
Đế Hoàng Minh không giải thích với anh ta mà quay sang nói với Đế Bắc Lâm: “Con bé chưa ăn sáng”
“Em đi lấy” Đế Bắc Lâm xoay người đi đến phòng bếp.
Đế Hạo Thiên chạy lên tầng trên.
Vào phòng, Đế Anh Thu nằm trên giường, tư thế vẫn không hề thay đổi.
“Anh Thy, sao cục cưng nhà chúng ta vẫn còn ngủ thế? Mau dậy ăn sáng nào!” Đế Hạo Thiên dỗ dành với chất giọng cực kỳ dịu dàng, thậm chí anh ta còn leo lên giường, nghịch mái tóc đen xoa trên gối của Đế Anh Thy, tồi ngửi một cái, thật là thơm, Đế Anh Thy vẫn mở mắt, chẳng qua ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài ban công trông rất vô hồn “Em đã bảo là không ăn”
“Sao lại không ăn cơm được? Con người có phải sắt thép đâu, không ăn thì cơ thế không chịu được mất”
“Không muốn” Để Anh Thy nói, giọng mệt mỏi.
“Tại sao lại không muốn?” Đế Bắc Lâm vào phòng.
Bảo Thành rộng lớn thế mà anh ta mất chưa tới ba phút để vào phòng Đế Anh Thy, có thể thấy tốc độ của anh ta nhanh đến mức nào.
Thức ăn ngon lành được xếp gọn gang trong đĩa, anh ta giơ đĩa đến trước mặt Đế Anh Thy, lại còn lấy tay quạt mùi thơm: “Thế nào? Có phải anh ba càng ngày càng lên tay nghề đúng không? Đầu bếp mười sao cũng thua anh thôi! Anh Thy, dậy ăn chút đi? Chúng ta ăn xong rồi ngủ tiếp, nhé?”