Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đế Anh Thy đứng trước cửa chính được chạm khắc theo phong cách phục hưng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ tối qua đến sáng nay nhưng không hiểu sao, cô vẫn cảm thấy hơi hồi hộp.
Cứ như thể cô sẽ không thể trốn thoát sau khi bước vào đó vậy...
"Sao em không vào đi?" Một giọng nói trầm khàn truyên đến từ sau cánh cửa, khiến Đế Anh Thy đang không đề phòng bỗng giật mình.
Sau đó một bàn tay to lớn xuất hiện sát mặt cô, đặt ở trên cánh cửa, dùng một lực nhẹ, mở cửa ra.
Đế Anh Thy xoay người rồi lùi lại, không ngờ lại đạp trúng khoảng không đằng sau...
“A!”
Cơ thể cô ngã về phía sau.
Bóng đen đi theo túm lấy eo cô, không chỉ ổn định cơ thể sắp ngã của Đế Anh Thy mà còn kéo cô vào, rôi đóng sâm cửa lại.
Đế Anh Thy vừa bình tĩnh lại thì đã thấy mình đang năm gọn trong vòng tay của Tư Hải Minh, khoảng cách thân mật này khiến cô sợ đến mức lập tức giãy dụa rồi lui vê sau, đứng cách một mét, rồi nhìn hắn đầy phòng thủ.
Chẳng phải hắn đang đứng phía trong của à? Sao anh ta lại ra ngoài được? Bởi Đế Anh Thy vẫn luôn không yên lòng, nên không hề biết Tư Hải Minh đã đi theo cô từ khi du thuyên cập bến.
Sao Tư Hải Mình có thể để cô đi bộ một mình từ bến tàu đến biệt thự được, nên anh sẽ đi cùng cô.
Có lẽ trong mắt người ngoài, hắn gân như là một kẻ cuồng theo dõi đầy cố chấp...
“Bên trong chuẩn bị bánh ngọt mà em thích rồi, vào đi!”
Tư Hải Minh mở miệng, cỗ gắng kiêm chế giọng nói của mình.
Anh sợ giọng mình không dịu dàng, sẽ khiến cô sợ hãi.
“Không cần đâu, anh muốn nói gì thì nói luôn đi”
Đế Anh Thy nói: “Tôi...
tôi quên mang những thứ mà anh tặng tôi mất rồi.
Những thứ đó trị giá bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại cho anh, chúng ta chia tay”
Sao cô không thể nói rằng mình đã vứt chúng đi? Lúc này mà cô vẫn còn suy xét đến mặt mũi của hắn ư? “Chia tay?”
Tư Hải Minh nghe vậy, mặt mũi biến sắc.
Anh nện bước đến gần Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy phát hiện ra mưu đồ của hẳn, không khỏi lùi bước.
"Bảo bối, sao chúng ta có thể chia tay nhau được? Nhỉ?" "Tại sao...
Sao lại không? Tôi đã nói rồi, anh tặng tôi thứ gì, tôi sẽ trả lại hết cho anh!" Nghĩ đi nghĩ lại thì Đế Anh Thy chỉ nhận mỗi chiếc đồng hô đeo tay và sợi dây chuyên của hắn khi hai người vẫn còn qua lại.
Những thứ này tương đối đắt tiền.
Dù sao cũng chẳng thế bên nhau được nữa, cứ quy hết thành tiên là được, phải không? “Còn trái tim của tôi thì sao?”
Tư Hải Minh đấy Đế Anh Thy vào góc tường, hắn nhìn cô, mặt gần trong gang tấc, giọng nói khàn khàn run rấy: “Em trả lại trái tim cho tôi, rôi tôi sẽ biến mất”
“T...
trái tim gì chứ?”
Đế Anh Thy bị lời nói của anh dồn ép đến mức run rẩy.
"Em là nút chết trong trái tim tôi, nếu cưỡng ép gỡ ra, tôi sẽ chết!" Đế Anh Thy kinh ngạc nhìn hắn, Tư Hải Minh cũng có thể nói ra những lời hoang đường như vậy sao? "Nhưng...
tôi đâu phải là người gỡ nút?" "Là eml”
Đôi môi hông hào như những cánh hoa của Đế Anh Thy run lên, chính cô cũng không hiểu.
Người đàn ông này không thừa nhận rằng hắn chỉ coi cô như một kẻ thay thế ư? Chẳng lẽ chính hắn cũng không hiểu? Thất tình đến điên rồi? "Vậy tôi hỏi anh, Hoài Thy nghĩa là gì?" Đôi mắt đen của Tư Hải Minh chấn động, nhìn