Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đế Anh Thy ngượng ngùng đỏ mặt, người này thật sự là nỡ rời xa cô dù chỉ một giây, như thể cô có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy... “Điện thoại tôi đưa cho em vẫn còn chứ?" "Hả? Cái kia...
Không biết em để ở đâu rồi..
" Đế Anh Thy liên chột dạ, dù sao cô cũng không thể nói là bị các anh trai vứt đi rồi? "Bao giờ cập bến tôi sẽ mua cho em một chiếc mới." “Anh rốt cuộc đã chuẩn bị bao nhiêu cái điện thoại vậy?”
Đế Anh Thy đột nhiên cảm thấy có chút buôn cười.
Người đàn ông này cũng là đang phòng bị các anh trai của cô sao. Cảm giác như thể hai người đang yêu sớm vậy, lúc nào cũng phải lén lén lút lút sau lưng người lớn trong nhà. “Cũng không nhiêu”
Tư Hải Minh khẽ cúi đầu. Đế Anh Thy đỏ mặt quay mặt đi, tưởng rằng nụ hôn sẽ rơi xuống mặt nhưng cuối cùng nó lại đáp xuống cần cổ trắng ngần của cô, giống như bị dã thú cắn vào chỗ chí mạng, vừa đau vừa tê... Tư Hải Minh đưa mắt nhìn ra bên ngoài đã nhìn thấy bến tàu thấp thoáng phía xa, nhưng để cập bến vẫn cân hơn một giờ nữa. Vốn dĩ cũng không có gì để làm, nhưng nghĩ đến việc sắp sửa phải xa cách thân hình nhỏ nhắn đang cuộn tròn trong lòng mình, tính chiếm hữu trong lòng Tư Hải Minh lại dâng cao, máu nóng cuộn trào, động tác cũng trở nên gấp gáp, hơi thở dồn dập. “Anh sao vậy..." Đế Anh Thy đột nhiên sững người. “Vào trong đi”
Giọng Tư Hải Minh bỗng trở nên bất thường, dường như đang phải kìm nén gì đó. Anh bế cô lên, rời boong tàu và bước vào phòng.
Tiếp sau đó là một sự điên cuồng không có cách nào thể kiểm soát, một khao khát thời gian ngừng trôi đầy mãnh liệt... Du thuyền từ từ cập bến, Tư Hải Minh nắm chặt tay Đế Anh Thy dắt đi. Tư Hải Minh nắm chặt bàn tay mềm mại trong lòng: "Không thoải mái?" Đế Anh Thy nghiền răng: "Anh đừng nói nữa!" Tư Hải Minh cố kìm lại một nụ cười: "Xin lỗi. Đế Anh Thy nhìn anh chằm chằm, lời xin lỗi của anh rốt cuộc là có chút thành thật nào không vậy! Vừa lên bến tàu, Đế Anh Thy chợt ngẩn người. Bến tàu thường ngày đông vui nhộn nhịp giờ phút này vô cùng vắng vẻ, không có bất cứ một khách du lịch ra vào, khắp nơi chỉ rất nhiều những tên được trang bị vũ trang vô cùng hung tợn. Đế Hạo Thiên lười biếng ngồi ở trên lan can, cả người là một màu đen, dáng vẻ vô cùng hung tợn. Đế Hoàng Minh ngồi ở một giữa những bàn ăn trước mặt đặt một tách trà, khi thế ảm đạm tràn ngập toàn bộ bến tàu. Còn Đế Bắc Lâm, người đứng cách Đế Hoàng Minh không xa, chỉ khẽ liếc nhìn Đế Anh Thy một tiếng sau đó không đáp lại. Cái khí thế này làm cho Đế Anh Thy trong tiềm thức vô cùng căng thẳng, không khỏi ngoái đầu nhìn Tư Hải Minh. Tư Hải Minh chỉ dịu dàng đáp lại ánh nhìn đó. Đế Anh Thy nghĩ thâm, người nên cần được an ủi lúc này là anh đó.
Đó là anh trai cô, dù sao cũng sẽ không làm khó dễ, nhưng anh lại là... Để tránh tình huống vượt quá kiểm soát phát sinh, Để Anh Thy miễn cưỡng nở nụ cười trên mặt, cất tiếng gọi: "Anh cả, anh hai và anh ba, trùng hợp quá, mấy người cũng tới bến tàu ăn bê bê à?”
Đế Hoàng Minh ánh mắt khẽ lướt qua, mang theo hàn khí tưởng chừng như khiến cỏ cũng chẳng thể mọc nổi, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Lên xe" "Nhưng anh cả..." “Anh Thy”
Tư Hải Minh gọi cô.