Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh cả, em xin lỗi, em không cố ý đâu...' Đế Anh Thy rất có lỗi, khi đó chẳng hiểu đầu óc cô quay cuồng thế nào mới đi theo Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh thì lại không cho cô cơ hội làm bất cứ điều gì, vừa lên thuyền một cái thì đã đi mất vài ngày rồi...
Đế Hoàng Minh nhìn ngoài cửa sổ xe không đáp lại lời của Đế Anh Thy, vờ như không nghe thây, khắp người tỏa ra khí chất lạnh lẽo đến mức có thể giết chết người đối diện.
Đế Anh Thy trong lòng đeo một tảng đá nặng nề, cảm thấy tình huống lần này vô cùng nghiêm trọng! Nhìn xem, anh cả cũng đã mặc kệ cô rồi! "Anh cả, em sai rồi..
" Đế Hoàng Minh vẫn không nói gì.
Suốt dọc đường đến đảo Trân Châu, anh ta không hề có bất cứ phản ứng gì.
Dường như bên cạnh mình không có ai ngồi vậy.
Xe dừng trước Bảo Thành, Đế Anh Thy đi theo Đế Hoàng Minh xuống xe.
Một Hào đã sớm vui vẻ chạy đến chào đón cô, vòng qua chân Đế Anh Thy, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy đầy phấn khích, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí mưa gió bão bùng xung quanh.
Đế Anh Thy cũng chẳng còn tâm trạng để đùa giốn với nó.
Nhìn ba anh trai của mình bước xuống xe với khí thế bức người, cô thầm tự nhủ vẫn nên thận trọng! Tuy nhiên, khi bước chân vào lâu đài, Đế Anh Thy đã bị Đế Bắc Lâm cuốn lấy.
Xét cho cùng, anh ba vẫn là người hay nói nhất, cũng không đáng sợ như những người còn lại.
Nếu như anh cả không nói gì thì khi đứng cạnh có thể bị khí thế đó đóng băng ngay tức khắc! Bước vào trong đại sảnh, Để Anh Thy vẫn chưa dừng bước thì đã nghe lệnh của Đế Hoàng Minh từ phía trước vọng lại: "Đưa em ấy đến phòng phía tây đóng cửa xám hối, nếu như không có lệnh của anh thì không được ra ngoài!" Để Anh Thy sững sờ, phòng Tây là Phật đường của ba mẹ cô, cô vào đó đóng cửa xám hối sao? Biểu cảm của Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm đều có chút thay đổi.
Đế Bắc Lâm cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Anh cả, không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Em nghĩ chỉ cần kiểm điểm lại một chút là được rồi”
Đế Hạo Thiên cũng nói giúp.
“Đúng vậy, anh cả, em...
em sai rồi, thật sự là sai rôi!”
Đế Anh Thy vội vàng cầu xin.
Đế Hoàng Minh xoay người, ánh mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu suy tư người khác: "Không phải lỗi của em, mà là của anh.
Để cho em làm những chuyện càng ngày càng không có phép tắc!" "Em xin lỗi, nhưng em...
em thích Tư Hải Minh...
Em đã ở bên anh ấy, hơn nữa không phải các anh đều đồng ý hay sao? Chia tay hay quay lại cũng đều là chuyện giữa em và anh ấy" Đế Anh Thy không hiểu tại sao bản thân mình lại tức giận như vậy.
Nó chỉ giống như đi du lịch với người bạn thích.
Có gì không đúng hay sao?
- ------------------------