Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sẽ không phải úp mặt vào tường hối lỗi thì ngay cả cơm cũng không được ăn đấy chứ? Quá tàn nhẫn rồi? Từ lúc nào mà các anh trai ác với cô như vậy? Chuyện chưa từng xảy ra! Quả nhiên các anh trai tức lên thì không xong...
Hay là thử treo cổ? Trên cổ có một sợi dây hung khí được chuẩn bị sẵn để thắt cổ
- một chiếc khăn lụa.
Nhưng khi quay đầu nhìn bức ảnh của ba mẹ, cô không dám làm ầm nữa.
Bỏ đi, vốn đĩ bản thân mình không có sự lựa chọn, còn náo loạn nữa thì thật vô lý.
Thân thể của Đế Anh Thy vô cùng cứng ngắc, cô đứng dậy đỡ eo chậm rãi di chuyển, giống như bước đi của người mang thai tám tháng.
Ài, trước giờ chưa từng có chuyện sám hối thể này, ngộ nhỡ các anh trai thật sự muốn nhốt cô như thế này cho tới khi cô chia tay với Tư Hải Minh thì làm thế nào? Lẽ nào cô cứ luôn phải ở trong này sao? Đang lúc lúng túng, cửa bị người khác mở từ bên ngoài.
Đế Anh Thy quay đầu, nhìn thấy Đế Bắc Lâm bưng bữa sáng vào, trên mặt vui vẻ cười híp mắt: “Anh Thy, đói bụng chưa? Nào, ăn sáng đi!”
Đế Anh Thy không vui nổi.
Nhưng nhìn bữa sáng bày trên bàn, bụng lại không có tiền đồ mà kêu ục ục.
Đế Bắc Lâm chuyển hẳn tới trước sofa: “Ngồi đây ăn sẽ thoải mái hơn”
“Người sám hối thì ngồi đâu ăn có gì khác biệt sao?”
Để Anh Thy nói với vẻ không vui vẻ lắm.
Đế Bắc Lâm dịu dàng kéo tay cô, rôi ngôi bên cạnh: “Nào, anh ba ăn với em.
Dao, dĩa đã bày xong cho cô, chỉ thiếu đút ăn.
Trên thực tế thì miếng thứ nhất đúng là Đế Bắc Lâm đã dùng dụng cụ ăn của mình để đút cho cô.
Đế Anh Thy cũng không từ chối.
Một miếng thức ăn vào trong mồm, khuôn mặt phồng lên tròn tròn đáng yêu, con mắt nhìn Đế Bắc Lâm cũng híp lại.
“Hừ, em còn tưởng răng các anh không thích em nữa”
Miệng Đế Anh Thy càu nhàu, đôi mắt nhỏ tủi thân.
chút đồ ăn dạng lỏng.
Mậệt thành thế này, cô cũng ngại, mặt liên đỏ lên.
Nhưng nghĩ tới anh cả thì cô có hơi suy sụp.
Anh cả quá ác, thế mà lại nhốt cô lại...
“Thật ra anh cả trong lòng không thoải mái, nhưng anh ấy sẽ không biếu hiện ra.
Buổi tối anh ấy đã âm thầm tới thăm em”
Đế Bắc Lâm nói.
“Thăm em thì có ích gì? Thả em ra ngoài à!”
“Đợi tới chiều thì có thể ra ngoài rồi”
Đế Bắc Lâm thấp giọng nói cho cô biết bí mật nhỏ này.
“Ồ, thật sao? Đây là ý của anh cả?”
“Nếu không anh không thể làm”
Đế Bắc Lâm nói.
Trong lòng Đế Anh Thy có một trận vui
- ------------------------