Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa tối đặt ở trên tủ đầu giường. Đế Anh Thy ngẩng đầu, đối mặt với cặp mắt nhạt màu tĩnh lặng kia, không nói nữa, xoay người ngã lăn trên giường: “Anh cả, điện thoại của em không gọi cho bên ngoài được có phải là do các anh không?”
“Anh nói rồi, không được qua lại với Tư Hải Minh nữa”
Đế Hoàng Minh vẫn nói những lời này. Nói cách khác, anh ta không hê phủ nhận hành động ngấm ngầm làm trong chỗ tối của mình, nhưng mà cũng không hề thừa nhận. Đế Anh Thy ngôi dậy từ trên giường: “Rốt cuộc làm như thế nào thì các anh mới đồng ý?”
“Ăn cơm trước đã”
Đế Anh Thy chân chờ mà liễc mắt nhìn về phía trên đồ ăn một cái: “Nếu em ăn anh cả sẽ nói cho em sao?”
Đế Hoàng Minh không nói lời nào. Tủ đầu giường có ngăn kéo dạng tự động, ấn cái nút xuống, tủ đầu giường biến thành bàn ăn trước mặt. Đế Anh Thy nhìn đồ ăn ở trước mặt, mà không muốn ăn một chút nào.
Nghĩ thế nào cũng cảm chính mình đang chịu ấm ức. Tất cả những sự chiều chuộng và bao dung của các anh trai đối với cô trước kia vì sao mà khi gặp Tư Hải Minh lại chẳng có tác dụng vậy? “Em không muốn ăn...”
Đế Anh Thy nói xong đã rớt nước mặt. “Vì Tư Hải Minh, em thật đúng là muốn làm ầm lên với bọn anh à? Anh cho rằng ở trong lòng Anh Thy, bọn anh mới là quan trọng nhất”
Đế Hoàng Minh cố chịu không đi chạm vào cô, an ủi cô. “Có Tư Hải Minh hay không, các anh trai đều sẽ không thay đổi trong lòng eml”
Đế Anh Thy không rõ vì sao mà bọn họ không hiểu chuyện này. “Hành động bây giờ của em, khiến cho anh rất hoài nghỉ.”
Đế Anh Thy cắn môi, còn không phải các anh một hai phải ép em mới khiến em tâm tình không tốt... Đế Hoàng Minh ngồi xuống ở bên người cô, bưng mâm đồ ăn lên, cầm lấy nĩa, tự mình đút đồ ăn đến bên miệng cô. Đế Anh Thy nhìn, loại hành động ép buộc không tiếng động này khiến cô rất tức giận, nhưng lại bất đắc dĩ, lấy lại mâm đồ ăn và nĩa: “Để em tự ăn đi”
Ở ngay trước mặt Đế Hoàng Minh, cô ăn từng miếng từng miếng một, trên mặt còn có nước mắt, thoạt nhìn thật đúng là đáng thương. Đế Hoàng Minh duỗi tay, mu bàn tay cọ qua mặt cô. Mặc kệ như thế nào, chắc chắn không cho phép cô bị thương tổn lần thứ hai... Điện thoại trên người di động bỗng chấn động, Đế Hoàng Minh lấy nó ra nhìn một cái, đứng dậy: “Anh cả nhận cuộc gọi đã”
Sau đó bèn đi ra ngoài. Đế Anh Thy không biết là ai gọi cuộc gọi này, còn giấu cô, là chuyện công tác à? Cô không còn lòng dạ nào mà quan tâm nhiều như vậy, trong đâu đã có quyết tâm đi liên hệ với Kiêu Như An. Cô sẽ bảo cô ấy giúp cô nhìn xem Tư Hải Minh còn ở đây không, nếu ở, thì có thể truyên đạt lời nói của mình. Đế Hoàng Minh trở lại phòng của mình, đóng cửa lại, tiếp nhận cuộc gọi video. Bên trong bộ dáng của sáu đứa nhóc con lập tức hiện lên trên màn hình, một đám miệng nhỏ cùng nhau kêu, ngọt ngào đến mức không chịu được. “Bác ơi!”
“Bác ơi!" “Bác ơi!" “Bác ơi!" “Bác ơi!"