Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đế Anh Thy vừa đang định nói gì đó thì nhìn thấy Tân Hành Chi cầm lấy ly rượu đi tới, cô liên im miệng lại. Rót rượu xong, Đế Anh Thy câm lên nhấp từng ngụm nhỏ. Tần Hành Chỉ hỏi: "Mùi vị thế nào? "Mùi vị?" Đế Anh Thy nhìn rượu trong ly của mình. “Rượu anh mới ủ, không uống ra sao?”
Tần Hành Chỉ cười nói với cô. Đế Anh Thy xấu hổ liếm môi dưới, cô đang nóng lòng muốn gọi cho Tư Hải Minh, nên giờ có cho cô uống thuốc độc cô cũng không uống ra... “Cô Đế hẳn là đang thắc mắc loại rượu mới này tên là gì?”
Kiều Như An giúp cô tìm lý do. "Vâng, đúng vậy đó" Đế Anh Thy trả lời: "Có tên gọi không?”
“Đây là để uống cho vui thôi, nên anh không đặt tên.”
Tần Hành Chi nói: “Uống có ngon không? Nếu ngon, lần sau anh sẽ ủ thêm một ít và gửi đến Bảo Thành của em”
"Không cần đâu! Rượu trong Bảo Thành không biết là anh đã tặng bao nhiêu rồi, nếu như em muốn uống em sẽ đến chỗ anh”
Đế Anh Thy nói.
Vừa hay cô có lý do để tìm Kiêu Như An.
Cô quay mặt qua hỏi Kiều Như An: "Đã từng đi dạo qua vườn nho chưa?”
"Chưa đi qua, chỉ ở bên trên xem sơ qua thôi." Kiều Như An ngượng ngùng nói: "Bên trong quá lớn, tôi sợ lạc đường." "Tôi dẫn cô đi xem bên trong, đứng dưới giàn nho sẽ thấy rất thú vị.
Sau này có thể thường xuyên đến Tần Hành Chi uống rượu, tán gẫu." "Tuyệt quá." Đế Anh Thy dắt Kiều Như An đi vào vườn nho. Tần Hành Chi vẻ mặt ngưng trọng, Kiêu Như An thường xuyên chạy tới đây, Đế Anh Thy không phải là hiểu lâm cái gì chứ... Khi đến nơi sâu nhất của vườn nho, sau khi an toàn, Để Anh Thy chưa kịp nói thì Kiêu Như An đã đưa điện thoại cô ta cho cô. Đế Anh Thy cười cảm kích, cầm điện thoại di động đi mất. Nóng lòng gọi cho Tư Hải Minh Gọi được rồi, cũng rất nhanh đầu dây bên kia đã trả lời, giọng nói quen thuộc, trầm và đầy đe dọa của Tư Hải Minh vang lên: "Thy." Vẻ mặt giật mình của Đế Anh Thy dường như bị từ 'Thy của anh làm cho đông cứng lại, cũng không thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Số lạ, làm sao anh biết được chính là cô gọi? Rõ ràng đã không liên lạc với anh trong một tuần, mới phát hiện mình nhớ anh như thế. “Tại sao không nói gì?" Đế Anh Thy tỉnh táo lại: "Anh...
làm sao anh biết là em?" "Cảm giác" Để Anh Thy trong lòng nghĩ, cảm giác của anh ấy thật là đúng, cô thấy thật ấm áp, cảm giác như mình không hề bị anh bỏ rơi, nghĩ đến điều gì đó liên hỏi: "Anh còn ở đây không? Không phải nói anh sẽ không trở về sao? Anh nói dối em.." “Không có lần sau đâu”
Giọng Tư Hải Minh trầm xuống, khàn khàn, và ngay lập tức chữa lành trái tim đau khổ của Đế Anh Thy. “Anh...
anh muốn nói gì với em?”
Đế Anh Thy hỏi. "Ngày mai và ngày mốt đi theo anh cả của em, anh của em đi đâu em phải đi theo đó”
“Tại sao?”
Đế Anh Thy còn chưa nói, bây giờ cô nhìn thấy anh cả của mình là một bụng uất ức, bởi vì chính là tại anh của cô ngăn cản mới khiến cho hai người bọn họ ngay cả gọi điện thoại cũng phải lén lén lút lút. “Hãy nghe anh”
Tư Hải Minh không nói rõ thêm. Nhưng cô tin anh: "Vâng, được thôi." "Đừng lo lắng cho anh.
Công việc của anh ở thành phố không có gì xảy ra, vì vậy, anh muốn ở