Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đương nhiên Đế Anh Thy cũng chưa chắc có thể bảo đảm sau này Tư Hải Minh sẽ không tìm những người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng có khẳng định cô sẽ không kết hôn sinh con với Tư Hải Minh thì đương nhiên sẽ không thê thảm tới tình trạng như vậy.
Đời người ngắn ngủi, vì sao không được tận hưởng thú vui trước mắt? Hơn nữa, cô không phải người thua cuộc không trả tiền.
“Cô Đế, thật xin lỗi, tôi nói nhiều.
”
Kiêu Như An sợ hãi.
“Cô nói rất đúng, không cần xin lỗi”
Để Anh Thy không thèm để ý: “Hái ít nho nhỉ?”
“Cô Đế, cô đừng nhúc nhích, tôi hái cho”
“Không sao.
”
Tần Hành Chi quay người rời đi.
Anh ta vốn sang xem các cô hái nho thế nào, không ngờ tới sẽ nghe mấy câu nói của Kiều Như An kia, nếu như Kiều Như An có suy nghĩ như vậy, có thể để Đế Anh Thy đổi ý hay không? Dù sao nếu quả thật âm ï không vui với các anh thì cho dù ở chung với Tư Hải Minh cô có thể hạnh phúc sao? Mà anh ta càng mất đi ý nghĩa cuộc sống.
Xem ra Kiều Như An đến vườn nho là không đúng chỗ rồi.
Trên đường trở về Kiều Như An lập tức lịch sự gọi điện thoại, nhưng phát hiện đã bị xóa.
Cũng vậy, Đế Anh Thy làm đầu não của nhà họ Đế khẳng định khá giỏi.
Lịch sử trò chuyện cô chỉ cân thăm dò sẽ có thể tra ra được, chỉ là cô tra được chỉ có thể xem không thể xài, một khi dùng sẽ biết bụng dạ khó lường của cô ta.
Bây giờ cô ta còn chẳng phải là cái thá gì, dựa vào đâu cho rằng có được một dãy số điện thoại thì có thể có được người đàn ông kia? Chỉ cần giành được lòng đàn ông, muốn gì chẳng được? Sau khi Đế Anh Thy trở về, ghi nhớ sâu sắc lời dặn dò của Tư Hải Minh.
Như vậy đầu tiên cô phải giảng hòa với anh cả trước, nếu không quá đột ngột sẽ khiến anh cả hoài nghi.
Trước bàn ăn, lúc Đế Anh Thy đang không yên lòng chăm chú suy nghĩ, Đế Bắc Lâm hỏi: “Anh Thy, hôm nay đi vườn nho vui không?”
“Không vui”
Đế Anh Thy nói.
“Có phải thằng nhóc Hành Chi ức hiếp em?”
Trên tay Đế Hạo Thiên còn cầm dao, mũi dao cắm vào mâm.
Rõ ràng là bộ đồ ăn nhưng anh ta cầm giống như hung khí.
“Hai người ức hiếp em.
”
Đế Anh Thy bất lực nói.
Cô bày tỏ, nỗi khúc mắc của mình cho hai người đều biết.
Đế Bắc Lâm đi tới gân, nhanh chóng đem miệng kề sát lỗ tai Đế Anh Thy: “Nói một chút với anh ba nào, trừ ra đảo, còn muốn chơi ở đâu?”
“Em ra đảo thì nhất định là vì gặp Tư Hải Minh sao?”
Để Anh Thy hỏi lại.
“Hỏi rất hay”
Đế Hạo Thiên khen.
“Đi, ngày mai anh ba đưa em ra ngoài chơi.
”
Đế Bắc Lâm đồng ý.
Đế Hoàng Minh ném cái nhìn thoáng qua hù chết người cho Đế Bắc Lâm.
“Anh Thy nói sai sao? Em ấy lại không phải đi gặp Tư Hải Minh, chỉ là ra ngoài đảo chơi, có gì không thể? Chẳng lẽ phải luôn bị nhốt? Em ấy cũng không phải tội phạm, tội phạm còn có lúc bị canh chừng, đúng không Anh Thy?”
Đế Anh Thy thâm nghĩ, anh còn nhiều lời hơn em nữa.
“Hơn nữa có em đi cùng, ai dám tới gân?”
Đế Bắc Lâm hỏi.
“Anh cũng đi”
Đế Hạo Thiên dự định không tới công ty, công ty sao bằng được em gái? Hai anh em hoàn toàn không đếm xỉa đến vị lớn nhất kia, phàm là có người mở miệng cũng sẽ