Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đế Hoàng Minh đứng dậy: “Để anh cả đưa em vê Bảo Thành”
Đế Anh Thy cắn môi, không cam tâm tình nguyện mà rời khỏi văn phòng. Lúc trên đường đi về Đế Anh Thy vì quá nhàm chán mà ngáp một cái. “Ngủ một lát đi”
“Không được, đợi lát nữa còn muốn anh cả ôm về phòng”
Đế Anh Thy nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cô vẫn cô gắng kiên trì gắng gượng, đến cửa nhà, tự mình xuống xe. Đế Hạo Thiên dút hay tay vào túi quân: “Em còn tưởng rằng anh thật sự muốn mang Đế Anh Thy theo cùng nhau thức khuya làm việc luôn đấy! Anh chắc sẽ làm cho con bé mệt chết luôn rồi?”
Đế Bắc Lâm tiến lên, ngón tay thon dài xinh đẹp sờ sờ mũi Để Anh Thy, cưng chiều mà hỏi: “Đứa con nít như em không cảm thấy buồn ngủ hay sao?”
“Đang yên lành sao lại phải đi làm việc cùng với anh cả chứ? Còn muộn đến thế này! Đế Anh Thy của chúng ta cũng chưa từng ở cùng với anh hai như vậy nhai”
Đế Hạo Thiên ghen tị nói. “Sao em không nói đó chính là yêu câu của anh cả”
Trong mắt của Để Bắc Lâm đều toàn là em gái cục cưng, nói đỡ giúp cô: “Dù sao thì chỉ cần Đế Anh Thy vui là được.”
Để Hạo Thiên liếc nhìn Đế Bắc Lâm một cái, anh còn biết nói nữa sao, mỗi ngày em đều ở cùng với Đế Anh Thy! Nếu không phải anh ta đang ở trong trường hợp bất đắc dĩ, làm sao có chỗ để anh ta khoe khoang chứ! “Anh cả anh hai anh ba ơi, em buồn ngủ lắm rồi, chúc các anh ngủ ngon nhé!”
Đế Anh Thy phất phất tay rôi bỏ chạy, bộ dáng làm như buôn ngủ sắp chịu không nổi đến nơi rồi. Đế Hoàng Minh ít nói kiệm lời, cái gì cũng không nói, đi thẳng vào đại sảnh. “Yêu cầu của anh cả sao?”
Đế Hạo Thiên hỏi. “Có một khoảng thời gian trước Đế Anh Thy có giận nhau với anh cả, nhưng bây giờ đã làm lành rồi, còn không thể ở cùng anh cả hay sao? Em cảm thấy Đế Anh Thy muốn ra tay từ trên người của anh cả”
Đế Bắc Lâm nói. “Rất có lý”
Cả ba anh lớn đều trở về phòng ngủ. Sau nửa đêm, Đế Bắc Lâm ăn mặc chỉnh tê đẹp đẽ từ trong phòng đi ra, xuống lầu. Ngôi lên xe, đi đến sân bay. Trên đường băng sân bay ở đảo Trân Châu, đang đậu bôn máy bay tư nhân, chiếc của ba anh lớn, và còn có Để Anh Thy.
Máy bay tư nhân được đặt ở đó về cơ bản đều đã bị rỉ sét. Nói chung không đi công tác gì thì cũng sẽ không sử dụng đến máy bay, nhưng mà năm nay số lần sử dụng lại rất nhiều, bởi vì cần đi đến thành phố, Hải Hạ. Máy bay bay lên bầu trời đen âm u, rất nhanh biến mất không thấy nữa, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn lóe lên, cuối cùng trộn lẫn trong những ngôi sao đó. Đế Bắc Lâm ngồi ở trên ghế gác chân lên đùi. Đi tham dự lễ khai giảng của đứa nhỏ, cả ba anh em nhà bọn họ hầu như đều biết điều đó. Tuy rằng nội tâm cảm thấy rất có lỗi với em gái, nhưng anh ta đã chắc chắn đến lúc trưa là có thể về nhà, dù sao chỉ cần tham gia được lễ khai giảng. Lúc trước là Đế Hoàng Minh đi thăm đứa nhỏ, Đế Hạo Thiên cũng là một mình đi đến thành phố, chỉ còn lại có mình anh ta. Đế Hạo Thiên không hài lòng đối với kế hoạch như vậy, nói rằng lúc trước một mình đến ở với bọn trẻ cũng chưa được bao lâu, nhưng mà Đế Hoàng Minh không cho anh ta cơ hội phản bác, cho Đế Bắc Lâm đi. Giờ thì tốt rồi, đi tham gia rồi thì liền trở về. Sẵn tiện quay luôn vài ba đoạn video.
Anh ta đã đem theo cả máy quay nữa đó!