Edit By Trà Nữ Lê
“Tôi biết, đều là lỗi của tôi. Cho tới bây giờ, tôi đều rất cảm kích các cậu đã đến cứu Đào Anh Thy, đương nhiên con bé là người thân là em gái của các cậu, khẳng định là sẽ cứu. Kỳ thật nếu như các cậu đến sớm một chút thì tốt biết bao, để Hải Minh gặp chút đau khổ tôi đều không có ý kiến nào. Ta đã làm Đào Anh Thy đau khổ! Sau này các cậu có dạy dỗ với nó như thế nào, tôi đều không giúp nó một lời! Tư Lệnh Sơn tỏ thái độ con trai là của mình nhưng cha mẹ không can thiệp, tùy ý các anh
“Đau khổ là có, cái khác thì thôi, Đế gia chúng ta nhất định sẽ không cho phép em gái duy nhất của mình gả cho Tư Hải Minh!” Đế Bắc Lẫm lạnh lùng thu tầm mắt lại, trực tiếp lên xe
Tư Lệnh Sơn đứng nhìn chiếc xe chạy vào dòng xe cộ tấp nập, không chớp mắt, cứ thế đứng thở dài
Đúng vậy, chuyện này trách ai được chứ?
Đưa bọn trẻ đến biệt thự Minh Uyển Đế Bắc Lẫm nói “mấy nhóc, Bắc muốn trở về, lần sau Bác sẽ tới tìm các cháu nhé!”
Sáu đứa bé lập tức tiến đến quây quanh Bác
“Bác ơi, chúng cháu muốn ăn cơm trưa à!” Bảo Nam nói
“Đúng vậy, Bác không cùng với chúng cháu ăn cơm trưa sao?” Bảo Vỹ hỏi
“Đi đường sẽ đói bụng à!” Bảo Long nói
“Dừng lại ngay…” Bảo My nói
“Bác ơi, Bác đói bụng chúng cháu sẽ rất khó chịu…” Bảo Hân nói
“Có đồ ăn ngon!” Bảo An nói
Đế Bắc Lẫm cảm động rơi nước mắt giàn giụa, không hổ danh là con của Anh Thy, không hổ danh là cốt nhục của nhà họ Đế, lo cho Bác đói bụng sao?
“Được được, Bác ở lại cùng các cháu ăn cơm!”
Ăn cơm xong
“Bác ơi, có thể cùng cháu ngồi đu quay không? Rất là lãng mạn…” Bảo Hân ánh mắt mong đợi nhìn Bác
“Được”
Chơi một mạch đến trời tối. Lúc này Đế Hoàng Minh gọi điện đến. Đế Bắc Lẫm đang ở hồ bơi dạy Bảo Nam bơi
Bảo Vỹ cầm điện thoại tới, ánh mắt sang lên “Cháu biết đọc chữ này, là anh cả!” nói xong nhóc liền trực tiếp gọi “Anh cả!”
“…” Đế Hoàng Minh
“A không đúng, là Bác!” Bảo Vỹ liền sửa lại, rất là vui vẻ
“Bác ơi!” Bảo Hân bên cạnh gọi theo
“Bác ơi!”
“Bác ơi!”
“Bác ơi!”
Đang dạy Bảo Nam bơi Đế Bắc Lẫm tưởng rằng đang gọi mình liền giơ tay lên vui vẻ quẫy quẫy “Đừng vội, tí nữa sẽ đến lượt các cháu!”
“…” Nghe được âm thanh Đế Hoàng Minh gân xanh nổi lên trán như muốn nhảy ra, lực trên tay đang nắm khống chế lại. Cậu ta còn có hay không ranh giới cuối cùng!
“Bác ơi, sao hôm nay Bác không tới ạ? Lễ khai giảng chơi rất vui ạ!” Bảo Vỹ nói
“Bác hứa với chúng ta sẽ tới, Bác nói mà không giữ lời” Bảo Long giận
“Chúng cháu nghĩ là Bác sẽ đến chứ không phải chỉ có Bác ạ!” Bảo Hân nói
“Ba Bác…” Bảo My
“Có việc đột xuất” Đế Hoàng Minh nói sang chuyện khác “Có thích quần áo không?”
“Thích lắm ạ, nhưng mà Bác lại không nhìn thấy” Bảo Vỹ nói
“Có chụp hình?” Đế Hoàng Minh hỏi
“Dạ, Bác chụp rất nhiều!”
“Đến lúc đó sẽ xem lại hình ảnh vui vẻ của các cháu trong buổi lễ khai giảng” Đế Hoàng Minh trả lời
“Khi đi học thì không được đi chơi, sẽ không nhìn thấy Bác” Bảo Vỹ buồn giọng nói
Âm thanh nũng nịu kích động tâm tư cứng rắn lạnh lẽ của Đế Hoàng Minh, tâm tư rất muốn đi, có muốn mấy ngày nữa sẽ đi? Rất muốn như thế mà nói ra, rất may với tính cách mạnh mẽ điềm tĩnh hắn đã không nói
Nếu như là Đế Bắc Lẫm có lẽ là đã không nhịn được
“Chờ nghỉ hè sẽ qua chơi” Đế Hoàng Minh nói
“Nghỉ hè còn lâu lắm” Bảo Long nói
“Chúng ta có thể đi vào chủ nhật!” Bảo Hân lên tiếng
“Hai ngày!” Bảo An chen vào
“Thật là ít…” Bảo My chê