Edit By Trà Nữ Lê
Đế Anh Thy từ trong ngực của anh rời ra, thẹn thùng đứng vững, cái miệng nhỏ xinh đẹp vẫn bị anh làm cho xưng đỏ “Không cần, em có thể tự chăm sóc, em sẽ đi dạo gần công ty, anh muốn ăn chút gì không? Em sẽ đem cho anh!”
“Muốn ăn em”
Đế Anh Thy đỏ mặt xấu hổ, nhếch môi đẩy anh ra “Không tiện…” Nói xong quay người chạy
Nếu nàng không lập tức đi ngay thì có lẽ sẽ không có cơ hội đi, Tư Hải Minh sẽ không còn tâm trạng làm việc
Đế Anh Thy trên đường đi dạo, cảm nhận thành phố rộng lớn. So với khu vực Đông Nam Á thì nơi đây khiến cho con người ta cảm giác rất lãng mạn, chỉ cần nhìn thôi đều cảm thấy thú vị
Đang lúc nàng hết nhìn đông ngó tây liền bị người khác đụng vào, có chút nặng nên nàng hơi nhíu mày
“Thật xin lỗi!” Người đụng vào nàng thần thái vội vàng hấp tấp
Mà khi Đế Anh Thy nhìn lại khuôn mặt kia thì hơi sửng sốt một chút “Là anh?”
Cố Mạnh dường như cũng sửng sốt
Đế Anh Thy nhớ kỹ người này nói đến từ Kinh đô. Dời ánh mắt xuống dưới liền thấy tay của Cố Mạnh đang che vết máu ở bụng, vết máu dính trên chiếc áo màu trắng nên càng thấy rõ ràng hơn. Anh bị thương rồi?
Cố Mạnh đang định nói gì đó…
“Đứng lại cho ta! Đừng để hắn chạy thoát!”
Đế Anh Thy quay sang, nhìn thấy , người đàn ông hướng bên kia đang chạy đến gào to, khuôn mặt dữ tợn
Cố Mạnh lảo đảo chạy vào trong đám người đi đường
“Này anh…” Đế Anh Thy vừa muốn gọi anh ta, liền bị mấy người kia đuổi đến kịp chặn đường. Đế Anh Thy nhíu mày hỏi “Làm cái gì?”
“Các người cùng một bọn?”
Đế Anh Thy cũng không hiểu chuyện gì, người kia bị đuổi giết hay sao? Nàng liền nói “không phải”
“Không phải? Lừa gạt ai đây?” Bắt không được hắn, bắt ngươi cũng được! đến lúc đó xem thử hắn có trả tiền hay không!” Khi có kẻ muốn động thủ thì phía sau bị ai đó đạp mạnh vào hắn
Đế Anh Thy còn chưa thấy rõ là ai, liền bị kéo đi, truyền đến giọng nói gầm nhẹ “Đi”
Cố Mạnh lôi kéo Đế Anh Thy chạy, cố hết sức chạy qua đám người đi đường. Đến phía trước rẻ vào một nhà hàng, chạy ra từ cửa sau của nhà hàng. Vào một con ngõ
Đã cắt được đuôi
Đế Anh Thy dừng lại thở dốc “Những người kia làm cái gì?”
Cố Mạnh ánh mắt chớp lên nói “Là tôi đã liên lụy cô, không nghĩ là sẽ đụng cô”
“Coi như là ân nghĩa trước anh giúp tôi cứu Một Hào!” Đế Anh Thy không quan trọng. Nhìn xem Cố Mạnh nhíu mày biểu lộ cảm giác đau đơn, trên bụng máu chảy ra nhiều hơn xem ra rất nghiêm trọng. Nàng nói “Tôi giúp anh kiểm tra vết thương”
Cố Mạnh đưa ánh mắt lên nhìn, nghi ngờ “Cô biết sao?”
“Ừm, anh ba của ta là thần y nên ta cũng biết sơ” Đế Anh Thy nói
Cố Mạnh chậm chậm dời tay ra khỏi bụng
Đế Anh Thy vén áo sơ mi trắng lên, nhìn thấy vết thương trên bụng khoảng centimet là dao bị đao đâm, có thể là chưa đâm vào nội tạng nếu không là không thể khống chế được máu
“Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà anh phải đi bệnh viện để xử lý vết thương” Đế Anh Thy nói “Tôi đưa anh đi à?” Nàng hướng mắt nhìn về đường đi. Muốn đón xe phải đi ra con đường đó
Cố Mạnh ánh mắt rơi vào phần cổ trắng nõn của Đế Anh Thy, ánh mắt lóe sáng, hô hấp gấp rút “Cô tại sao lại ở đây? Cô đến chơi sao?”
“Đúng, vừa mới đến mấy ngày” Đế Anh Thy nhìn xem thần sắc anh ta còn chần chờ nghĩ thầm anh ta đang đề phòng sao? “Tôi không có ác ý, chỉ là đưa anh đến bệnh viện hoặc là anh gọi điện thoại cho người thân?”
“Tôi không nghi ngời cô, chỉ là sợ làm phiền cô thôi. Vết thương cũng không nghiêm trọng, tôi có thể tự đi bệnh viện được…” Cố Mạnh nói, vừa đi một bước dường như động vết thương nên rên lê một tiếng, bước đi cảm thấy khó khăn