Edit By Trà Nữ Lê
“Anh đã tìm thấy bố mẹ rồi!” Bảo Nam kích động la lớn
“…” Tư Hải Minh
“…” Đế Anh Thy
“Em cũng tìm thấy” Bảo Long vui mừng
“Ừm aaaaa…” Bảo My ngạc nhiên
“Bố mẹ!” Bảo Vỹ tiến đến ôm chặt lấy đôi chân dài của bố “Con bắt được rồi”
“Bố mẹ cho con chơi cùng với!” Bảo Hân ôm một chân dài khác của anh
Bảo An tiến lên, kiễng đôi chân ngắn lên, đưa tay bắt lấy bố trong không trung, khuôn mặt mũm mĩm đỏ bừng vui vẻ
Đế Anh Thy nhìn Tư Hải Minh hoàn cảnh bất đắc dĩ làm cho thần sắc anh thay đổi, ức chế cười không thành tiếng
Tư Hải Minh nhìn thấy Đế Anh Thy điệu bộ vui vẻ ánh mắt anh liền trở nên ôn nhu cưng chiều, dường như anh đã không so đo chuyện mấy đứa trẻ chạy đến làm phiền
Chín giờ, Phương Như ngồi trong phòng ở trên mép giường, giờ đây cô cũng đã lấy lại tinh thần
Trên cửa truyền đến tiếng đập cửa
Là ai?
Phương Như sửng sốt, hôm nay khách không mời mà đến hơi nhiều?
Cô đi đến mở cửa, đứng ở bên ngoài là một người đàn ông khiến cô cảm thấy ngạc nhiên
“Trợ lý Chương Vỹ? Anh đến đây làm gì?” Phương Như hoảng hốt
Chương Vỹ hỏi “Cô ra hay là tôi đi vào?”
Phương Như chần chừ một chút, đi ra
“Là ngài Hải Minh để anh đến sao?” Cô hỏi
“Hiện tại cho cô một con đường, rời khỏi nơi này, đi đâu cũng được” Chương Vỹ đi thẳng vào vấn đề
“Đây là ý của ngài Hải Minh? Tôi muốn gặp anh!”
Chương Vỹ từ chối yêu cầu của cô, có vẻ như Phương Như vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại
“Cô cảm thấy ngài Hải Minh sẽ gặp cô?”
“Tôi cùng với ngài ấy trong quán bar từng có tình ý, nếu như ở trước mặt nói, ngài ấy sẽ thủ hạ lưu tình” Phương Như nói
Chương Vỹ hơi chê cười “Phương Như, tôi nói cho cô rõ, ngày đó tại quán bar ngài ấy là con người khác, cũng chỉ khoảnh khắc đó. Tôi nói rõ ràng vậy cô không hiểu sao?”
Phương Như đầu óc vẫn tỉnh táo, nghe được ý tứ trong lời nói của Chương Vỹ, không phải nói Tư Hải Minh không có chút gì động lòng với cô sao!
“Tôi không tin!” Phương Như phủ nhận
“Tin hay không là bản thân cô rõ nhất. Đương nhiên cô muốn sống tại nơi này chỉ có một cuộc sống như vầy, ngay cả làm lao công quét rác đều không có cơ hội, tại sao lại muốn đi đến cửa địa ngục? Chương Vỹ dùng lời khuyên bảo “Ngài Hải Minh căn bản không phải là người có thể đụng vào. Kiềm chế lại đi, đừng si tâm vọng tưởng”
“Tôi muốn lập sự nghiệp tại thành phố này, chỉ cần ngài thả tôi, để tôi sống tại đây tôi tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy ngài” Phương Như nói như muốn khóc
“Lời của cô tôi có thể tin sao? Hôm nay cô còn xuất hiện trước mặt của Đế tiểu thư”
“Đó là do tôi không tìm được việc làm”
“Cô không tìm được việc làm là do ngài Hải Minh đứng sau lưng động tay sao? Cô suy nghĩ nhiều rồi, người vô danh như cô ngài Hải Minh căn bản là không để vào mắt” Chương Vỹ nói
“Không đúng…”
“Tại sao lại không đúng? Cô làm việc tại tập đoàn Vương Tân chưa đến tháng đã bị đuổi việc, mọi người sẽ hoài nghi về năng lực của cô. Không có công ty nào ngốc mà tuyển một người đã bị đuổi việc, điều này cô không nghĩ ra sao? Chương Vỹ hỏi
Phương Như ngẩn người, đứng hình không nói nên lời
Có nghĩa là chỉ cần ở lại thành phố này cô sẽ không bao giờ tìm được việc làm tốt
Phương Như đau khổ, rơi nước mắt, trước kia cô đã cố gắng vượt bao khó khắn để thi đổ đại học danh tiếng, không phải là vô nghĩ rồi sao?
“Đến những thành phố khác, tất cả đều có hy vọng, không nhất định phải sống tại thành phố này, không đúng sao?” Chương Vỹ hỏi. Giơ cổ tay lên mắt nhìn vào đồng hồ “Đến h sáng mai, cô còn có mười tiếng để chuẩn bị, dù sao cô cũng là con gái không cần tôi cho người đến đuổi đi”
Nói xong, anh không nhìn vào khuôn mặt đang khóc của cô mà liền rời đi, quay người lên xe, đi.
Trước đó không tìm thấy Phương Như vì cô trốn ở nơi khác, nơi này trước đây vẫn trống không