Edit By Trà Nữ Lê
“Giết cô? Tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết!”
Tần Diễm My ánh mắt sợ hãi, cô không phải là không biết Tư Hải Minh, Anh hung tàn như thế nào cũng đã nghe qua rất nhiều
“Nếu Tư Viễn Hằng đang ở đây hắn cũng không nhìn cô một chút? Biết sao?”
Nếu như nói cô không sợ chết có thể nhận lấy sự hung tàn của Tư Hải Minh. Nhưng câu nói này là chạm vào nổi đau trong lòng của cô. Khó có thể chịu đựng được, nước mắt chợt tuông rơi
“Hắn sẽ cảm kích cô đi trả thù Đào Anh Thy? Chờ cô xuống địa ngục gặp hắn, cô nói xem liệu hắn có giết cô thêm lần nữa không? Cái này rất thú vị, lúc sống bị ta giết, chết bị người cô thích giết. Cô sẽ làm gì?” Mỗi một câu nói của Tư Hải Minh như mũi dao nhọn đâm sâu vào trái tim của cô
Tần Diễm My chỉ cảm thấy lúc này cô như người chết, đúng vậy cô đang làm gì? Tư Viễn Hằng không yêu cô. Nếu như cô giết Đào Anh Thy người mà anh ấy yêu, nhất định anh sẽ hận cô. Kết quả tất cả những gì cô làm như công dã tràng
Cô cũng không muốn phủ nhận điều này, thế nhưng cô phải thuyết phục sự thật Tư Viễn Hằng không yêu cô như thế nào đây?
Tư Minh Hàn cũng không vì cô là con gái mà thủ hạ lưu tình, ánh mắt độc ác, chân rời cổ của cô ra, dùng sức đá vào bụng của Tần Diễm My…
“A!” Tần Diễm My cả người bị đá văng lên bên tường khác, thân thể đau đớn co lại trong cốc, trong miệng máu tươi phun ra. Nội tạng đã bị thương!
“Tôi đã nói sẽ không để cho cô chết, hãy chờ đó! Tư Hải Minh quay người rời đi
Tần Diễm My dùng hết mọi sức lực cuối cùng của mình gào thét “Tư Viễn Hằng không thích tôi vậy Đào Anh Thy cũng thích người sao? Cô ta không phải chỉ thích Tư Viễn Hằng sao, ngươi so với ta cũng chẳng hơn là mấy!” Cô hét lên liền ngất đi
Tư Hải Minh dừng chân, toàn thân cứng đờ, hô hấp chậm chạp kiềm chế, ngực của anh căng lên đau đớn, khiến anh vô ý thức nhíu cặp chân mày lại
Giọng nói khàn khàn như vỡ vụn dặn dò vệ sĩ “Đừng để cô ta chết!”
Nói xong liền rời khỏi nhà xác
Đế Anh Thy cảm giác mình rơi vào một chổ khói trắng che kín, xung quanh mơ hồ, tựa như ở vực sâu
Sương trắng khiến cô lạnh, xung quanh tĩnh mịch
Chỉ có một mình nàng mờ mịt đi qua đi lại
Giống như đi trên sương mù vậy, lúc nhìn thấy cái gì đó, lúc thì chẳng thấy gì
“Đừng, anh thả tôi ra, xin anh Tư Hải Minh…”
Đột nhiên có một âm thanh quen thuộc truyền đến, cô nghe rõ “Tư Hải Minh” khiến cho tim cô đập nhanh. Cô liền đi theo hướng phát ra âm thanh tìm đến
Phía trước dần hiện ra hình ảnh một cô gái đang nằm trên mặt đất, trên người cô là một người đàn ông, người đàn ông này chính là Tư Hải Minh, còn cô gái kia tại sao lại có khuôn mặt giống nàng như đúc?
Nhìn mặt cô gái rất đau khổ, khuôn mặt đầy nước mắt mà người đàn ông cũng không hề chú ý đến tâm trạng đau khổ của cô gái
Đế Anh Thy không nhịn được liền tiến đến giúp đỡ
Nhưng mà nàng vừa đụng vào người Tư Hải Minh thì lập tức hình ảnh biến mất
Đế Anh Thy tìm kiếm khắp nơi, một hình ảnh khác lại hiện ra… cô gái vui vẻ cười, quây xung quanh nàng là sáu đứa bé. Những đứa bé này đều gọi cô là “Mẹ”
Rõ ràng đây là hình ảnh vui vẻ hạnh phúc nhưng lại khiến cho nội tâm của nàng vô cùng đau đớn
Cô gái này là Đào Anh Thy sao?
Nàng vô ý thức tiến lại gần, nhưng mà vừa đến gần thì hình ảnh lại biến mất
Lại tiến lên phía trước, màu trắng sương mù liền biến thành ngọn lửa đỏ, lửa bắt đầu bốc cháy dữ dội