“Bảo Nam, không được kén ăn.’ Đào Anh Thy nhìn qua rồi nói.
Bảo Nam dùng ánh mắt tủi thân, vô tội nhìn cô: “Con… con không thích ăn cà rốt…
Trước kia lúc ở nước ngoài, Bảo Nam đều không ăn cà rốt.
Bảo Vỹ lập tức nói: “Ăn vào sẽ thông minh!”
Bảo Long: “Con cũng muốn thông minh!”
Bảo My: “Con cũng muốn.
Bảo Hân: “Con muốn ‘sinh’ đẹp!”
..” Đào Anh Thy muốn cạn lời rồi.
Bảo An nhích nhích cơ thể mập mạp của
mình, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế ngồi, đi tới
trước mặt Bảo Nam, kéo ống tay áo cậu bé nói
“Ăn đi… ngon lắm” Đồng thời dùng sức gật đầu,
cho Bảo Nam một cái khích lệ lớn nhất.
Bảo Nam cúi đầu, do dự nhìn cà rốt trong bát,
sau đó dùng ría xiên cà rốt lên, nhét vào trong
miệng nhỏ, nhồm nhoàm nhai
‘Vốn đang nhắm mắt làm một vẻ mặt đau khố,
sau khi nếm được vị ngọt thì mở to mắt, vẻ mặt vô
cùng ngạc nhiên: “Ngon… ngon quá”
Bảo An lập tức cười đến híp cả mắt: “Ừm!”
Đào Anh Thy cười, lũ trẻ không cần cô quản
nữa, cô liền quay người đi làm cho bọn nhóc món ăn phụ khác.
Sáu đứa nhỏ vẫn còn có thể ăn thêm, từng
cái bụng tròn trịa nhô ra, chút đồ ăn như vậy vốn
là không đủ no.
Thứ hai, đài truyền hình có một buổi họp các ngành.
Trong phòng họp, tổng thanh tra và tổng
giám đốc đều có mặt, còn có cả Trương Thiên Di
và các đồng nghiệp khác, Đào Anh Thy ngồi ở vị
trí cuối cùng.
Tổng giám đốc nói: “Kỳ phỏng vấn Võ Ái Nhi
lần này có tỉ lệ người xem khá tốt, nhưng cứ
phỏng vấn ngôi sao mãi cũng có chút nhàm chán,
với cả lượng người xem cũng chỉ dừng ở mức tạm
được, chúng ta cần phải thay đổi phong cách”
Tổng thanh tra nói: “Có thể trộn nhiều chủ đề.
Trương Thiên Dị, cô nói xem?”
Trương Thiên Di chần chừ một lúc, nói: “Tỉ lệ
người xe cũng chúng ta đúng là không quá cao,
tôi cũng có tìm hiểu tỉ lệ người xem ở các đài
khác, bởi vì có tiết mục các em bé đáng yêu tìm
mẹ mà được lên hot search, tôi nghĩ, thứ tạo nên
độ hot không phải thông báo tìm người mà là do
mấy đứa nhỏ đáng yêu kia. Với cả tôi cũng tìm
hiểu rồi, đài truyền hình kia muốn ký hợp đồng với
bảy đứa nhỏ, cuối cùng bị từ chối. Tôi nghĩ, nếu
như chúng ta tìm được bảy đứa bé đáng yêu này.
thì ỉ lê người xem nhất định không thành vấn đề nữa”
,. Thần kinh của Đào Anh Thy như bị kéo căng.
Trương Thiên Di đang nhắc tới sáu đứa nhà
mình đây mà, nói đùa cái gì vậy?
“Tôi nghĩ, cho dù có từ chối, chỉ cần đưa ra
mức cát xê hợp lý thì sẽ không thành vấn đề.”
Trương Thiên Di tự tin nói.
Đào Anh Thy sốt ruột, vội chen vào: “Tôi thấy như vậy không ổn””
Trương Thiên Di không vui nhìn về phía cô, từ
lúc nào mà đến lượt cô nói chen vào? Là một
người mới lại không biết điều như vậy?
Tổng thanh tra nhìn Đào Anh Thy, cười nói “Cô nói xem?”
“Đài truyền hình kia nhất định cũng đã bỏ ra
rất nhiều tiền, nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối, nói
rõ gia đình kia… không thiếu tiền” Đào Anh Thy
nói lời trái lương tâm.
Tổng thanh tra và tổng giám đốc lại thấy lời
nói có lý, nếu không thì làm gì có ai lại không cần đi” Tổng giám đốc nói.
“Chị Thiên Di nói đúng, những em bé đáng
yêu đó đúng là rất thu hút mắt nhìn, giống như
búp bê khỏe mạnh kháu khinh sẽ làm cho trái tim
thiếu nữ dâng trào, chắc hẳn không một ai có thể
từ chối một đứa bé ngây thơ dễ thương. Nhưng
mà chúng ta không cần phải tìm bảy đứa trước
đó? Đào Anh Thy nói.
Tổng giám đốc hỏi lại: “Ý của cô là tìm những
em bé đáng yêu khác?”
“Đúng vậy, có thể tìm nhiều em bé tới thử vai,
thử một lần liền biết đứa nào phù hợp” Đào Anh
Thy nói: “Thứ nhất, bảy đứa trước đó giá quá cao;
thứ hai, nếu như chúng ta đổ một khoản tiền lớn
vào để ký hợp đồng với bảy đứa, những đài truyền
hình khác sẽ nghĩ thế nào? Điều này khiến cho
Tiên phong của chúng ta mất đi phong độ”
Lời này được thốt ra, tổng thanh tra và tổng
giám đốc lập tức ý thức được vấn đề.
Trương Thiên Di, nhiệm vụ này giao cho cô.
Phỏng vấn các em bé, cùng với chủ đề tiết mục,
viết xong thì giao cho tổng giám đốc” Tổng thanh tra nói.