Edit By Trà Nữ Lê
Nhưng thật sự mà nói thì bản thân nàng cũng không muốn kết hôn, chỉ muốn ở bên cạnh con nuôi chúng khôn lớn, có cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc. Nhiêu đó thôi là nàng đủ mãn nguyện rồi
Hiện tại, mặc dù con là do Tư Hải Minh nuôi nhưng đối với nàng cũng không có gì khác biệt. Muốn thăm con liền có thể thăm, bọn chúng như thế vẫn khỏe mạnh trưởng thành, nên những dự tính ban đầu so với bây giờ cũng không có gì khác biệt.
Làm xong bài tập, Đế Anh Thy kiểm tra từng cái
“Mẹ ơi!” Bảo Nam nghịch ngợm bò lên ghế salon, leo lên lưng của mẹ, nghiêng đầu mà nói chuyện “Mẹ ơi, có phải chúng con đã làm đúng không?”
Chính xác là hoàn toàn đúng
“Ừm, đúng hết, rất là giỏi!” Đế Anh Thy cười
“Mẹ ơi, chúng con thi đều được điểm” Bảo Vỹ ghé vào mặt của mẹ một chân sau vểnh lên
“Đều một trăm điểm!” Bảo Long khẳng định
“Nếu thi một trăm điểm mẹ sẽ trở về…” Bảo My giải bày
“Thật đúng là mẹ đã trở về” Bảo Hân nói
“Mẹ ơi, Bảo An cũng một trăm điểm!” Bảo An kích động la lên
Bọn chúng thi đều được một trăm điểm cũng không có vui gì lắm nhưng nếu ở cùng với mẹ và chia sẻ điều này liền có sự khác biệt
Đế Anh Thy sờ lên những khuôn mặt nhỏ mềm mềm “Rất là giỏi, Mẹ rất là vui”
“Dạ, chúng con thông minh giống mẹ” Bảo Long nói
“Ai nói?” Đế Anh Thy bật cười
“Ba nói!” Bảo Hân nhắc tay “Ba nói chúng con lên lên sẽ giống mẹ, thông minh cũng giống mẹ”
Đế Anh Thy nắm tay Bảo Hân “Mẹ yêu cầu không cao đâu, chỉ muốn các con khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành là đủ rồi”
“Là…là mẹ sẽ ở cạnh chúng con sao?” Bảo Vỹ hỏi
“Đương nhiên, mẹ sẽ ở cạnh chăm sóc các con” Đế Anh Thy cam đoan
“Rất là tốt!” Sáu đứa bé vui sướng hò hét, nhào lên người nàng mà vui mừng. Làm cho nàng như muốn ép xuống đất, tiếng cười của mẹ con vui rộn căn phòng
Tư Hải Minh đứng ở ngoài cửa đều nghe được, trong lòng đầy xúc động, toàn thân khí lực đều tràn ra
Anh muốn đi vào, nhưng nhẫn nhịn, từ đầu đến cuối đều cố gắng không hành động. Anh một mực đứng ở nơi đó chờ đến khi Anh Thy và bọn trẻ đi ngủ, trong phong yên tĩnh, nội tâm của anh thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được
Đợi đến hơn nữa đêm Tư Hải Minh mới đẩy cửa đi vào nhà
Trong phòng khách là những đồ vật mà sáu đứa trẻ ném lung tung ngổn ngang, anh đi qua đem những cái gối ôm để lại vị trí cũ
Mở cửa phòng nhẹ nhàng không một chút động tĩnh
Trong phòng đèn đã tắt, chỉ có ánh sáng bên ngoài xuyên thấu vào trong, ánh trăng rọi vào trên người của Anh Thy cùng những đứa trẻ
Bóng đen đến gần mép giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt Đế Anh Thy đang ngủ say
Tư Hải Minh không nhịn được mà khom thân người xuống, môi anh liền kề môi mềm nhỏ của nàng…
“Anh dám đụng vào tôi, tôi lập tức về đảo Trân Châu” Đế Anh Thy mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh
Tư Hải Minh liền chột dạ, khàn giọng hỏi “Anh làm em thức rồi?”
Đế Anh Thy cắn răng, thân thể tức giận kéo căng, tay nắm chặt dưới chăn thành nắm đấm có thể thấy nàng đang rất tức giận
Tư Hải Minh đứng nguyên tư thế “Anh từ công ty ghé thăm một chút”
Khí nóng dân đến khuôn mặt nàng, Đế Anh Thy khó chịu quay mặt đi chổ khác “Mời anh đi cho”
“Được” Tư Hải Minh không ở lại, nghe lời nàng liền ngồi dậy rời khỏi phòng, đẩy cửa nhẹ nhàng bước ra
Đế Anh Thy tay vẫn xiết chặt thành nắm đấm rồi từ từ buông ra
Có con cái ở bên nàng nên nàng sẽ không ngủ say được. Khí tỏa từ người Tư Hải Minh quá mạnh nên nàng liền cảm giác nguy hiểm đến gần mà vô thức tỉnh dậy
Đế Anh Thy vừa nhắm mắt lại liền mở mắt ra, vén chăn ra xuống giường
Ra khỏi phòng, đi đến một giang phòng khác liền nhìn thấy những đứa con đang ngủ cùng Tư Hải Minh