Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảng mười phút sau, điện thoại gọi đến, giọng nói của Cố Mạnh vang lên: “Cô Đế, sao rồi?”
“Anh ấy mới từ sở cảnh sát về, sắc mặt không tốt lắm. Tôi có hỏi anh ấy chuyện của anh, anh ấy không hé miệng, bấy giờ đang ngồi một mình ngoài phòng khách…” Để Anh Thy còn chưa nói hết câu, cửa lập tức bị đẩy ra.
“..” Để Anh Thy nhíu mày nhìn anh, đầu bị kẹt à. Bên kia chắc chắn nghe thấy tiếng mở cửa. Định phát huy ngay ở hiện trường sao?
Trong nháy mắt khi cô đang sững sờ, Tư Hải Minh lại giống như không nhìn thấy cô rối rắm, lập tức chất vấn: “Gọi điện cho ai đấy?”
“…” Sắc mặt Đế Anh Thy cứng đờ, anh còn không biết cô gọi điện thoại cho ai sao? Kịp phản ứng lại nói: “Cho cô giáo ở trường học…”
Tư Hải Minh đi thẳng đến giật điện thoại.
“Này! Anh cướp điện thoại của tôi làm gì? Tư Hải Minh, anh.” Để Anh Thy cố gắng giành giật với anh. Một giây sau đã bị Tư Hải Minh đặt xuống giường: “A!”.
“Có phải lại giấu anh gọi điện thoại cho người đàn ông khác không?” Giọng nói Tư Hải Minh thay đổi trở nên đáng sợ, kiềm chế gầm nhẹ.
“Không có! Buồng ra.” Để Anh Thy vốn đang diễn kịch, bây giờ bị Tư Hải Minh đặt trêи giường gần gũi như vậy, không biết là tức giận hay là gấp gáp, cả gương mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng. Lòng chống đối chính xác không sai chút nào!
“Tôi lặp lại lần nữa, trả lại điện thoại di động cho tôi.”
Một tay khác của Đế Anh Thy cố gắng với đến điện thoại di động, cắt ngang cuộc gọi, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Tư Hải Minh.
“Em diễn hay lắm, anh cũng chẳng kém gì” Ánh mắt lạnh lùng của Tư Hải Minh vừa nãy lập tức chuyển thành nuông chiều.
Để Anh Thy hít sâu một hơi, mới nhẫn nhịn không kêu lên: “Có thể đứng dậy chưa?”
“Diễn xong phim rồi, có thế.” Tư Hải Minh không do dự chút nào đứng dậy. Để Anh Thy ngồi dậy, sửa lại quần áo, đầu tóc xộc xệch. Cắn răng nhìn Tư Hải Minh. “Sao vậy, không hài lòng à?” Tư Hải Minh hỏi. Đế Anh Thy định tranh cãi với anh, phát hiện ra lời muốn nói cũng đã nói rồi, cuối cùng cứ thế nuốt xuống.
Vì nếu như nói anh cố tình, người ta chắc chắn sẽ nói mình đang diễn kịch, không nghĩ nhiều như vậy. Cô đáp lại như thế nào? Cho nên dứt khoát không nói gì hết.
Sau khi kết thúc điện thoại, Cố Mạnh đặt điện thoại bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ tối tăm.
Trong điện thoại Để Anh Thy đã nói, Tư Hải Minh tới sở cảnh sát rồi. Cho nên, nhất định anh đã biết chuyện này, mới tự mình đi đến sở cảnh sát.
Bây giờ anh còn chưa ra tay với anh ấy là vì chưa tìm thấy chứng cứ xác thực.
Hắn là cũng chưa nói chuyện này cho Để Anh Thy, dù sao bây giờ Đế Anh Thy vẫn khôi phục trí nhớ.
Động tác của anh ấy đã rất nhanh, vẫn bị Đào Sơ Tâm ảnh hưởng.
Anh ấy vạch ra kế hoạch, làm thế nào đối phó Tư Hải Minh…
Vốn dĩ Đế Anh Thy định đuổi Tư Hải Minh đi, nghĩ đến chuyện gì, hỏi: “Tư Thái Lâm bên kia quan trọng hơn sao? Cố Mạnh vẫn thường xuyên qua lại với Tư Thái Lâm… Chẳng lẽ anh ấy cố tình tiếp cận Tư Thái Lâm sao? Nói như vậy, Tư Thái Lâm sẽ gặp nguy hiểm?”
“Anh cho người theo dõi rồi, không phải lo.”
Để Anh Thy liếc nhìn anh một cái, không nói gì, dường như cô nghĩ đến chuyện gì, đều bị Tư Hải Minh làm trước mất rồi.
Cho nên, nếu thật sự Tư Hải Minh muốn cùng cô, tất cả đấu tranh đều sẽ bị giết từ trứng nước,
Lòng dạ Tư Hải Minh rất sâu, mà Cố Mạnh lại là người nham hiểm, thủ đoạn cũng không kém.
Nếu không, làm sao đến bây giờ cô mới phản ứng được sự tồn tại của Cố Mạnh có vấn đề. Nếu không phải Đào Sơ Tâm để lại một câu như vậy, cả đời này cô cũng không thể ngờ được cái chết của dì Hà lại có gì kỳ lạ.
Đi đón bọn trẻ, ngồi trêи xe, Để Anh Thy nói với Bảo Nam: “Gọi Tư Thái Lâm đến đây, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm tối.”
“Vâng!” Sau khi Bảo Nam xuống xe, chạy về phía cổng trường, kéo Tư Thái Lâm đến.