Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảm giác này thật sự rất đáng ghét! Dường như cô làm cái gì cũng có thể bị nhìn thấu! Không phải người này lại cài hệ thống giám sát đấy chứ!
Không có, khi không ở trong phòng, Tư Hải Minh cũng có thể nhìn thấy tất cả!
Tư Hải Minh cầm điện thoại di động ra, ngồi xuống ghế sô pha, gọi cô: “Đến đây.” Giọng nói đè nén trầm thấp có vẻ rất dịu dàng.
Để Anh Thy duy trì cảnh giác đi tới, ngồi xuống sô pha đối diện.
Tư Hải Minh mở ghi âm ra, nghe thấy giọng nói bên trong, cô lập tức nghe ra là ai, chương Vĩ và Cổ Mạnh.
Cố Mạnh không thừa nhận là chuyện rất bình thường, khi cô nghe thấy anh ấy lấy ba mình ra thề, hơi sửng sốt một lát, sau đó cũng không nói gì nữa, Cố Mạnh đi rồi, ghi âm kết thúc.
“Em cảm thấy lời Cố Mạnh nói có thể tin được không?” Tư Hải Minh hỏi.
“Nếu dì Hà thật sự do anh ấy giết, nhưng anh ấy lại lấy ba mình ra thề, người này có thể làm được bất cứ chuyện gì” Để Anh Thy nói.
“Có một số người, càng không có át chủ bài, lại càng phô trương thanh thế” Tư Hải Minh giống như nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
Đế Anh Thy cảm thấy anh nói những câu này rất có lý. Cô cũng cảm thấy lời nói của Cố Mạnh quá giả dối! Đối với một nhóm người mà nói, thứ như lời thề này trong lương tâm không đứng vững chân được.
Cô nhớ đến cái gì đó, hỏi: “chương Vĩ đã đi đến thành phố Tân sao?” Cố Mạnh quay về, không thể nào lại quay lại đây nhanh như vậy được: “Không gặp nguy hiểm gì chứ?”
Tư Hải Minh hơi nhíu mày lại: “Em lo lắng cho người đàn ông khác sao? Em về phòng ngủ đi chứ!”.
“…” Để Anh Thy cắn răng, đứng dậy, ngủ thì ngủ! Ai mà còn không ngủ chứ! Xoay người đi về phía cửa bên kia, càng nghĩ càng thấy chẳng hiểu anh ra sao! Cửa vừa được kéo ra đã bị chặn lại, lại đóng vào lần nữa. Cơ thể dán chặt đè lên sau cửa khiến thần kinh cô đột nhiên căng thẳng, da đầu tê dại.
“Tức giận à? Hả?” Tư Hải Minh nửa người trêи hơi đè xuống, môi mỏng đến gần lỗ tai cô.
Để Anh Thy cảm thấy đầu óc kêu ong ong, theo bản năng quay mặt đi chỗ khác, lỗ tai cách xa hơn một chút, tay nắm tay nắm cửa: “Nhường đường.”
“Có phải tức giận không?” Tư Hải Minh lại hỏi, dường như rất muốn lấy được câu trả lời.
“Không có! Được chưa?”
“Anh chỉ ước gì Cổ Mạnh ra tay với chương Vĩ” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy sửng sốt một lát: “Anh muốn anh ấy lộ ra gương mặt thật”
Đế Anh Thy thật sự không nghĩ ra Cố Mạnh sẽ ra tay như thế nào, miễn là đừng tổn thương đến bọn trẻ, mặc sức anh ấy muốn chơi thế nào cũng được.
“Em yêu, ngủ chung với bọn trẻ không chật chội sao?” Tư Hải Minh hỏi: “Bên này có phòng còn trống” Ngay cả câu từ chối Để Anh Thy cũng chẳng muốn nói nữa.
Làm sao cô biết được cùng ngủ chung với Tư Hải Minh trong một phòng, có khác gì với việc bị nhốt cùng với một con thú hoang nham hiểm khó lường chứ?
“Tránh ra.” Để Anh Thy giật tay trêи cửa, mở cửa, đi ra phía trước.
Tóc đang quấn quanh trêи tay Tư Hải Minh cũng được buông ra, vô cùng suôn mượt.