Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư Hải Minh ngồi đối diện cuối cùng cũng có chút động tĩnh, anh đứng dậy, xoay người không biết đi đâu.
Để Anh Thy nghĩ thầm, tốt nhất nên đi ngủ đi, ngủ một giấc đến đảo Trân Châu luôn.
Không lâu sau anh đã quay lại, trêи tay còn cầm ly nước đặt trước mặt Đế Anh Thy, hơn nữa còn có thêm chút điểm tâm.
Hai mắt Để Anh Thy khẽ run lên, hóa ra anh đi lấy đồ ăn.
Hình như bánh ngọ đã được chuẩn bị từ trước, mua ở kinh đô, thoạt nhìn trông vô cùng tinh xảo, nhìn là muốn ăn.
“Tôi không ăn.” Để Anh Thy ngạo kiều nói.
“Bày đặt”
Để Anh Thy không nói gì, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tối hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho mấy anh rồi, tôi nghĩ, không lâu nữa sẽ điều tra được người kia thôi. Tôi cũng hy vọng có thể trực tiếp loại bỏ được mầm tai họa như Cố Mạnh kia”
“Có khả năng rất lớn anh ta có liên quan đến chuyện này” Tư Hải Minh giải thích: “Đừng quên, Cố Mạnh xuất hiện ở Đông Nam Á không chỉ một lần. Tuy rằng có thể giải thích là đang làm ăn, nhưng chuyện gì cũng không thể chỉ nghĩ đến mặt tốt được.”
Đế Anh Thy cũng cảm thấy như vậy.
Trước đây sự xuất hiện của Cố Mạnh là vì giết cô, vậy mọi chuyện đều có thể giải thích được. nếu một khi điều tra ra được là Cố Mạnh, anh ta lắp cánh cũng khó thoát được.
Để Anh Thy xoay người nhìn về phía sau khoang máy bay, tên sát thủ kia bị trói nằm bò trêи khoang, hơn nữa còn bị tiêm uống mê nên mới yên tĩnh như vậy.
Chưa hoàn thành nhiệm vụ thì không thể chết được.
Tư Hải Minh sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, Để Anh Thy cũng không cần lo lắng.
“Tối hôm qua em ngủ ngon không?” Tư Hải Minh lại hỏi.
Để Anh Thy thầm nghĩ anh biết rồi còn hỏi.
Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ đáng yêu kia của cô, trong đội đồng tử hiện lên vẻ chập chờn. Cô càng nói vậy, anh càng muốn đi theo. Cô luôn có thể dễ dàng khiến tâm trạng anh kϊƈɦ động.
Sau khi Đế Anh Thy về phòng cũng không hề ngủ, cô nằm tựa trêи giường nghịch điện thoại, chơi được một lúc mắt càng trĩu dần, sau đó thϊế͙p͙ đi.
Không biết ngủ bao lầu, Để Anh Thy cảm giác bên giường mình có người nào đó, cô sợ tới mức lập tức mở mắt ngồi dậy thật mạnh!
Đề phòng nhìn chằm chằm Tư Hải Minh: “Không phải tôi đã nói không được vào sao? Có phải anh thật sự cho rằng tôi không dám nhảy máy bay không!”
Tư Hải Minh không hề nóng nảy nhìn dáng vẻ thở phì phò kia của cô, vẻ thâm thúy trong mắt càng sâu hơn: “Thy, đến rồi”
“…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đế Anh Thy cứng lại một chút, đúng là không nghe thấy tiếng lúc máy bay di chuyển nữa. Cô… Cô ngủ lâu như vậy sao?
Ngay lúc sững sờ, bên ngoài truyền đến giọng nói –
“Công chúa nhỏ nhà ta đâu rồi? Còn đang ngủ sao?” Sau đó trực tiếp đẩy cửa ra, Đế Bắc Lâm đi vào, nhìn thấy em gái bảo bối của mình thì mắt cười nheo lại, khoảnh khắc thấy tự mình hàn ở đó, nụ cười trêи mặt anh ta biến mất nhanh chóng.
Để Anh Thy không khỏi không khỏi nghĩ thầm, mặt thay đổi nhanh thật đấy.
Cô từ trêи giường đứng lên: “Sao anh ba lại tới đây?”.
“Đương nhiên là anh tới đón công chúa nhỏ rồi. Không chỉ anh ba đầu, anh hai và anh cả cũng đến đấy. Chúng ta đi thôi!”
Anh ta kéo lấy tay Để Anh Thy trước mặt Tư Hải Minh, cuối cùng đường hoàng rời đi.