Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng qua bởi vì lúc chạy trốn hắn ta có phản kháng, nên có mấy chỗ quần áo trêи người bị xé nát.
Trêи mặt hắn ta vẫn còn máu, hoặc là do chạy trốn tự khiến mình ngã, hoặc là bị phần tử vũ trang đánh.
Nhìn ánh mắt kia có vẻ không phục.
“Xem ra là cậu muốn đối nghịch với nhà họ Đế!” Đế Bắc Lâm nói: “Ở vùng Đông Nam Á, cứng đầu như anh tôi thấy nhiều lắm. Nói thật là chúng tôi chỉ cần bàn giao lại, đỡ phải khiến tôi lòng vòng thẩm tra.”
Đế Hạo Thiên lấy di động từ trêи người tên cầm đầu kia xuống, lục lọi tìm tòi bên trong, lại nói: “Trước khi tôi tra ra được thì tự khai ra đi, nếu không, hẳn anh cũng biết rơi vào tay chúng tôi thì có kết cục gì. A, vừa nói là thấy thứ tốt ngay. Lão tam, hẳn em sẽ thấy hứng thú đấy!” “Cái gì vậy?” Mặt Để Bắc Lâm ngó sang đây.
“Trong di động của nó có nhật ký tin nhắn với Ngũ Hợp” Dường như Đế Hạo Thiên đã tìm thấy gì rất thú vị.
Ánh mắt Đế Bắc Lâm lập tức biến thành dao nhỏ ánh lên vẻ nguy hiểm: “Là cái người anh bảo với em. là yếu nhất nhà họ Đế?”
Ông chủ còn chưa nói gì, Để Bắc Lâm đã tung ra một cước, khiến ông chủ phải xoay người lại, chân Đế Bắc Lâm dẫm nát lên huyệt thái dương anh ta. Trêи tay anh biến ra một con dao như ảo thuật, lướt nó trêи mặt tên cầm đầu, độ ma sát không lớn, nhưng dao nhỏ quá mức sắc bén, lướt làm sao mà một vết máu hiện ra.
“A!” Ông chủ kêu lên.
“Nếu anh thật sự không thể giải thích với tôi, vậy để tôi cho anh hiểu một chút, cái gì gọi là yếu ớt!” Ánh mắt Để Bắc Lâm sắc bén, kề dao lên mặt hắn ta, lướt xuống một đường.
“A a a!” Tên cầm đầu kêu thảm thiết.
Dao nhỏ trực tiếp cắt ngang nửa mặt của tên cầm đầu, đầu lưỡi cũng có thể chạm đến mũi dao, trêи. khuôn mặt ngập ngụa máu, lan cả ra mặt đất.
Để Anh Thy quay mặt sang nhìn theo bản năng, lại phát hiện ra mình đã bị người Tư Hải Minh chặn tầm mắt lại.
Che cho em làm gì? Em mới không sợ đấy!
“Đừng lo, tôi sẽ không để anh chết đâu, hơn nữa tôi sẽ còn tìm cho anh một hòn đảo nhỏ phong cảnh hợp lòng người, tặng cho anh “dưỡng già”
Để Bắc Lâm nghĩ đến kết cục của người này, tâm trạng tốt hơn nhiều. Sau đó anh rút dao nhỏ ra, lại khiến cho tên cầm đầu kêu la thảm thiết một trận. Phần thịt lòi ra từ vết sao đỏ trông rất ghê người.
Dao nhỏ của Đế Bắc Lâm lại trượt xuống, dừng tại động mạch chủ của người kia, nhẹ nhàng xẹt qua đó. Máu chảy ra, nhưng động mạch chủ vẫn chưa bị cắt.
Là một bác sĩ nổi tiếng, mỗi một dao của anh đều biết có thể gây chết người hay không. Thế là anh huơ dao như đập chuột, từng dao từng dao khiến cho toàn thân người kia đầy máu. Trước cảm giác sắp chết này, không ai có thể bình tĩnh được.
Rõ ràng tên cầm đầu đã mất đi vẻ không phục ban nãy, há miệng thở liên hồi, theo mỗi lần thở là nuốt một ngụm máu. Chỉ là nội tâm hắn ta vẫn chưa tan nát hoàn toàn, không biết đang kiên cường cái gì, phải chăng là vì mặt mũi của kẻ đứng đầu, hay là để sau này lập uy tín với đám thủ hạ?
“Có một số điện thoại Hải Hạ, tên lưu không giống.” Đế Hạo Thiên nói xong thì bỏ di động xuống. Tư Hải Minh không muốn xem. Đối phương muốn làm chuyện xấu, chắc chắn trước tiên phải bảo vệ tốt cho mình đã.
Chắc chắn không thể tra ra được, chỉ có thể mọi được từ miệng tên cầm đầu này thôi!
“Được rồi, còn lại giao cho em đấy. Chừng nào nó nói ra được tên người Hải Hạ kia, thì dừng lại!” Đế Hạo Thiên nói.
Ý đã rất rõ ràng, chính là thủ đoạn dùng trêи người tên cầm đầu càng phải tàn nhẫn rồi tàn nhẫn nhiều hơn nữa!
“Sao mày không có tiền đồ như vậy? Kiên trì thêm một chút nữa không được à?” Dường như Đế Bắc Lâm rất thất vọng.