Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh Thy à, em cần gì phải đôi co với người đàn ông đó? Coi như có gã đàn ông khác thì sao chứ? Nảy sinh tình yêu nam nữ luôn thì thế nào?
Tình tiết thông thường đáng nhẽ phải là “Anh là anh tôi là tôi, liên quan quái gì đến anh làm ơn cách xa tôi một chút” mới đúng bài chứ!
“Vậy anh còn biện pháp gì khác à?” Tư Hải Minh bất đắc dĩ hỏi. Cô không muốn cãi nhau với anh, vì chắc chắn sẽ chẳng đi đến đâu.
Trêи mặt ba anh em nhà họ Đế là biểu cảm có thể hình dung bằng mấy chữ “tình người thế thái” “Anh Thy, em xem đó, cậu ta không chịu! Chuyện này chứng tỏ cái gì hả?”
“Lấy tĩnh chế động” Tư Hải Minh nói. “Vậy nếu như anh ta vẫn luôn bất động thì sao đây?” “Vậy thì anh sẽ ở đây cùng em dưỡng lão trêи đảo Trân Châu này luôn
Suýt chút nữa thôi là Tư Hải Minh không nhịn được chửi thề rồi.
Lúc này, Một Hào chạy vào cọ cọ, chạy loanh quanh chân hai người mấy vòng, cái đuôi còn quắp lấy chân Tư Hải Minh.
“Gâu”
Mặt Tư Hải Minh đen thui, em là chó chứ đâu phải mèo. Với cả, đáng nhẽ chị là người em phải thân thiết hơn mới đúng chứ?
Để Hạo Thiên tức đến mức muốn leo lên chửi nhau với anh luôn! Loại người gì vậy chứ? Ở đảo Trân Châu mà còn dám phách lối như vậy! Cứ như ở nhà mình ấy!
“Anh Thy sao lại không quay sang mắng xối xả tên Tư Hải Minh đó đi? Xem ra Anh Thy nhà chúng ta còn hiền quá, phải dẫn em ấy đi trải đời nhiều hơn mới được”
Đế Hạo Thiên lẩm bẩm: “Chứ không thì chẳng phải bị tên xấu xa Tư Hải Minh kia ăn sạch sẽ luôn sao?”
“Đúng đấy, đứng ngay trước mặt chúng ta mà nói gì là làm đó, sau lưng tất nhiên là đeo một đống ghét bỏ rồi!”.
Đế Bắc Lâm tỏ vẻ đồng tình. Đế Hoàng Minh nhìn về phía lầu trêи, không lên tiếng.
“Anh cả, anh hai, sao em cứ có cảm giác Anh Thy đi chuyến đảo Trân Châu này về cứ khác trước thế nào? Quan trọng nhất là khi Tư Hải Minh gặp nguy hiểm, em ấy là người đầu tiên xông tới trước. Đừng nói là hai đứa nó vòng đi vòng lại, rồi vẫn sẽ có tình cảm với nhau đấy chứ?”
Đế Bắc Lâm nghĩ tới tình huống có thể xảy ra này, nóng nảy:
“Chuyện này không thể được! Em ấy đến thủ đô cũng chỉ vì mấy đứa trẻ, không thể có bất kỳ tình cảm gì khác với Tư Hải Minh được!”
“Chờ đến khi chuyện này chấm dứt, Anh Thy phải ở lại đảo Trân Châu!”
Lời này của Để Hạo Thiên, rõ ràng là nói chuyện viển vông, ấy vậy mà chính anh ta cũng không nhận thức được.