Đế Bắc Lâm cau mày: “Sao có thể vì diễn trò mà bóp lấy cổ mình như thế? Nhìn cổ em xem, không sợ làm đau bản thân sao”
Còn không quên nhìn xem cổ của cô có bị thương ở đâu không.
“Anh ba em không sao.”
“Em rốt cuộc diễn ra loại tình tiết gì mà phải tự bóp cổ mình cơ chứ.” Đế Bắc Lâm thật không hiểu nổi.
Để Anh Thy sao có thể nói ra được! Như vậy chẳng phải sẽ làm Tư Hải Minh đắc ý sao?
“Đừng quan tâm em diễn cái gì, dù sao cũng cho anh ta một biết một tin, đã tra ra tên hung thủ giết người, hơn nữa tên sát thủ này còn là người Đông Nam Á, các anh trai của em sẽ sớm bắt được tên đó thôi! Em nghĩ, Cổ Mạnh cũng sẽ nghĩ rằng nếu chúng ta bắt được hung thủ, chắc chắn sẽ tra ra chân tướng sự việc. Vì thế, để chúng ta không tìm thấy sát thủ, anh ta nhất định sẽ giết người diệt khẩu! Qua hai ngày nữa, chúng ta cứ trực tiếp nói với Cố Mạnh chuyện bắt được sát. Hai người nói xem, Cố Mạnh có đi giết tên lão đại đứng sau này hay không? Hơn nữa, Cố Mạnh còn chưa từng gặp người này, đến lúc đó chúng ta cho người cải trang đến đó, đợi bắt con rùa rụt cổ Cố Mạnh!” Đế Anh Thy nói ra kế hoạch của mình.
“Oaa! Em thật thông minh!” Hai mắt Đế Bắc Lâm sáng lên.
“..” Để Anh Thy bên ngoài tỏ ra nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thầm xấu hổ, anh có thể đừng khen em gái mình một cách khoa trương như vậy không, cứ như là mèo khen mèo dài đuôi vậy!
“Không thể tìm người cải trang được” Tư Hải Minh giúp cô hoàn thiện kế hoạch.
“Anh nói…người đó chưa từng gặp Cố Mạnh nhưng Cố Mạnh đã gặp qua người đó rồi?” Để Anh Thy hỏi.
“Không thể loại trừ khả năng này. Anh ta có thể tìm được người hợp tác trong thời gian dài chứng tỏ có kẻ tiếp tay cho anh ta, anh ta không thể tự mình làm được. Ở đây anh ta sống rất nề nếp làm sao có thể tự mình tiếp xúc được với loại người đó.
Đế Anh Thy cảm thấy cách nghĩ này cũng rất hợp lý.
“Đương nhiên cũng có thể do tôi nghĩ qua nhiều rồi, có người giới thiệu nhưng biết đâu anh ta không quen biết đối phương” Tư Hải Minh nói. “Kế hoạch một khi đã tính toán kỹ càng thì khả năng nào cũng không được bỏ sót”.
“Vậy tên lão đại kia sẽ không phản bội chứ” Để Anh Thy luôn cảm thấy nhờ vả loại người như vậy có chút nguy hiểm.
“Vậy thì phải nghĩ cách làm tên đó không dám phản bội chúng ta” Ánh mắt Đế Bắc Lâm vừa sáng lên, Đế Anh Thy biết chắc tên đó gặp rắc rối to rồi.
Có các anh trai đích thân ra tay, cô không cần phải lo lắng nữa rồi.
Cô tự cảm thấy người anh trai kia, ai cũng thông minh hơn mình. Không còn cách nào, đây không phải là hạ thấp bản thân mà chỉ là IQ không được cao mà thôi. “Vậy em đi ngủ đây” Để Anh Thy xoay người quay về phòng đóng cửa lại.
“Bé con ngủ ngon!” Đế Bắc Lâm phất tay, quay đầu trừng mắt nhìn Tư Hải Minh, “Cậu còn không về phòng?”
Tư Hải Minh nhíu mày, quay người về phòng.
Để Anh Thy không chút nghi ngờ thủ đoạn của anh ba nhà mình, anh ba của cô nói rằng ngày hôm sau, vị lão đại kia đã đồng ý hợp tác với họ.
Để Anh Thy hỏi, “Anh ba, anh giày vò người ta sống dở chết dở, đến lúc thương thế quá nặng không cách nào chữa trị, Cố Mạnh sinh nghỉ thì sao?”
“Em gái à, anh ba của em là người như thế sao?” Đế Bắc Lâm bày ra bộ mặt như oan khuất lắm, “Anh có làm gì anh ta đâu, anh chỉ nói chuyện chút thôi, không tin em hỏi anh cả xem, còn có…người kia” Cái ‘người kia ở đây chẳng phải là Tư Hải Minh sao, đúng là chẳng dễ chịu chút nào.
Đế Anh Thy hiểu ra rồi.
Trước đây anh ba cô từng nói, nếu xương một người rất cứng, hãy lấy dao đâm vào tim của anh ta.
Không phải thật sự dùng dao đâm vào tim anh ta, mà là một loại chiến thuật tâm lý.
Anh ba của cô là một bác sỹ, đương nhiên hiểu rõ cách dùng chiến thuật tâm lý này.
Chỉ là trước đây anh ít dùng thôi.
Bởi vì đối với anh mà nói, dùng dao còn kϊƈɦ thích hơn nhiều so với dùng miệng.