Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quay người đi về hướng phòng của Tư Hải Minh, mở cửa phòng, bước vào phòng ngủ.
Quả nhiên nhìn thấy Tư Hải Minh đang nằm trêи giường, nhắm mắt, không động đậy.
Y hệt như đang ngủ say vậy.
Để Anh Thy không tin, mới chừng hai phút thôi mà đã ngủ say rồi sao? Ngủ nhanh như vậy à?
Cô tiến về phía trước, đá vào chân giường
“Này! Mau đi tìm anh ta đi!”
Tư Hải Minh không có chút động tĩnh gì.
“Tư Hải Minh!”
Tư Hải Minh vẫn không động đậy.
Người có tính cảnh giác cao kể cả khi ngủ mà nghe cô hét to như vậy, đá cả chân giường như thế mà vẫn không tỉnh, đây không phải là cố tình giả ngốc thì còn là gì nữa?
Đế Anh Thy tức đến váng đầu, tiến lên kéo áo sơ mi của anh,
“Giả vờ như vậy làm gì vậy… Aaaaaaa!”
Chưa kịp nói hết câu, cổ tay đã bị siết chặt, và sau đó bầu trời quay cuồng.
Tư Hải Minh lật người lại, lúc này Để Anh Thy đã ở dưới anh,
“Anh Thy, đây là em tự đưa mình đến đấy”
“Anh…”
Để Anh Thy nhìn chằm chằm người đàn ông cứng rắn phía trêи, “Dậy ngay!”
“Không phải em tìm tôi có việc sao?”
“Ngồi dậy rồi nói!” “Nói chuyện thể này mới hay chứ?
Tư Hải Minh nhìn cô đầy ẩn ý, có mùi nguy hiểm rình rập
Để Anh Thy không muốn nói chuyện theo cách này,
“Tôi chả có gì để nói cả! Dậy mau!”
“Nói rồi mới được đi”
Mặt của Tư Hải Minh đè nhẹ xuống, môi gần sát hơn.
Hơi thở phả vào mặt và môi cô.
Cả người Đế Anh Thy lập tức cứng ngắc lại, cổ nhúc nhích, nghiêng mặt sang bên. “Tư Hải Minh, anh mà dám động vào tôi, tôi sẽ nói với anh trai tôi!”
Cảm giác này thật tệ! Giống như ở trường học bị bạn học bắt nạt rồi chạy về mách ba mẹ vậy!
Tư Hải Minh nhìn ngắm đôi mắt đen láy, bộ dạng dễ thương này khiến anh muốn tiến thêm bước nữa.
Nhưng rất rõ ràng, chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân mà kìm nén cảm xúc đó lại, giữ vững sự tỉnh táo, hỏi
“Vậy em nói, em tìm anh làm gì?”
“Nói trong điện thoại rồi mà anh quên rồi sao?”
Cô gần như thét lên. “Việc này à, e rằng không thể giải quyết được” Tư Hải Minh nói.
“Vậy phải làm sao?” Để Anh Thy quay phắt lại, tức khắc cọ vào đôi môi mỏng của Tư Hải Minh, chạm nhau, nhiệt độ nóng bỏng gần như thiêu đốt tâm trí cô, đờ cả người ra.
“Để tôi ngồi dậy!”
Tư Hải Minh cong cong khóe môi, từ từ ngồi dậy, dù sao thì cũng đạt được mục đích rồi.
Ăn không được thì chắc hôn cũng được mà?
Cơ thể nặng trịch của Tư Hải Minh vừa rời khỏi, Để Anh Thy lập tức bò ra khỏi giường.
Ngón tay cô chỉ về phía Tư Hải Minh cũng hãy còn run run.
“Anh Thy, anh chỉ hôn một chút mà đã kϊƈɦ động vậy sao?”
“Anh cố ý dự tôi đến phòng đúng không?”
Để Anh Thy tức đến mức mặt đỏ bừng như đánh má hồng vậy.
Tư Hải Minh nhìn cô, ánh mắt như sâu thẳm hơn. Lời nói khỏi miệng vẫn không chịu thừa nhận
“Không có”.
“Vậy anh trốn trong phòng làm gì?”
Để Anh Thy chất vấn.
“Tối qua không ngủ được, chả phải hôm qua anh có nói rồi sao, anh không ngủ được mà?”