Đang ngồi dưới đình nghỉ chân, Kiều Như An hỏi
“Anh Thy về chưa?”
“Về được mấy ngày nay rồi” “Trước đây có gọi điện cho cô ấy, cô ấy vẫn còn ở Thủ đô, cũng nghĩ là cô ấy sắp về rồi”.
Kiều Như An nói:
“Anh Thy về rồi mà anh không vui sao?”
“Tại sao lại hỏi vậy?”
“Sắc mặt anh không được tốt lắm ấy mà!”
“Tối qua ngủ muộn quá, sáng nay lại dậy sớm”
Tần Hành Chi không nói thật.
“Không phải là nhớ Anh Thy đó chứ? Nhớ cô ấy thì đi Bảo Thành gặp cô ấy đi, tôi không phải người ở đảo nên không thể đi chung rồi”.
Kiều Như An nói.
“Cả chiều hôm qua tôi ở đó rồi”
Tần Hành Chi nói
“Ở đấy cả một buổi chiều nhưng tại sao tôi thấy anh không vui vậy? Có chuyện gì à? Không lẽ hai người cãi nhau sao? Hay tôi gọi điện cho Anh Thy nhé? Có thể tôi sẽ giúp được hai người đó”
Kiều Như An nói. “Cô không giúp được tôi đâu?
Tần Hành Chị ăn ngay nói thật.
Tất cả những gì anh ấy muốn, chỉ là nhận được sự chấp thuận của các anh nhà họ Đế và Để Anh Thy.
Những người khác thì hoàn toàn không được.
“Anh không nói thì làm sao biết được tôi không giúp được anh?”.
Kiều Như An cười:
“Chuyện anh thích Anh Thy chỉ có mình tôi biết, ngoài nói với tôi anh còn nói được với ai nữa? Dù cho tôi không giúp được anh, thì giúp anh gõ gõ cho người ta biết cũng được mà?”
Tần Hành Chi cười cười:
“Cơ hội của Tôi và Anh Thy ngày càng nhỏ rồi.”
“Tại sao lại nói vậy? Làm quan ăn lộc Vua, ở chùa ăn lộc Phật, chuyện sớm muộn mà”.
“Có những chuyện cô không biết… Tôi thấy quan hệ của cô ấy và Tư Hải Minh tốt hơn trước nhiều, hơn nữa các anh trai của cô ấy dường như cũng chấp nhận anh ta rồi, nếu không, sao lại để anh ta một mình lên đảo Trân Châu này chứ”.
Tần Hành Chi sầu não.
Kiều Như An nghĩ lúc, hỏi:
“Ý anh nói…Hôm qua lúc anh đến Bảo Thành, Tư Hải Minh cũng ở đó sao?”
“Ừ, nếu là trước kia thì không thể nào, điều đó có nghĩa là họ đã chấp nhận anh ta. Tôi chỉ không hiểu, ngày đó suýt nữa thì anh ta hại chết Anh Thy, tại sao giờ lại tháo gỡ được cái nút thắt đó dễ dàng vậy?”
Tần Hành Chị có đôi chút tức giận.
“Vậy hôm qua anh đến đó, thái độ của ba người anh đối với Tư Hải Minh như thế nào?”
Kiều Như An hỏi.
Tân Hành Chị nghĩ lại chuyện chiều qua.
“Các anh trai của Anh Thy đối với anh hay Tư Hải Minh tốt hơn?”
Kiều Như An lại hỏi.
Tần Hành Chi nghĩ lại những lời nói của các anh trai với mình thì dường như là đối với mình tốt hơn một chút. Hơn nữa, thái độ của họ với Tư Hải Minh lại không được tốt lắm.
Kiều Như An nhìn thấy dáng vẻ do dự của anh thì cười và nói:
“Nhìn đi, vị trí trong lòng người nhà họ Để của Tư Hải Minh sao mà so sánh được với anh! Anh ta nhiều nhất cũng chỉ là ba của sáu đứa trẻ thôi. Anh nghĩ mà xem, kể cả anh ta có một mình đến đảo Trân Châu thì ba người anh trai vì cái gì mà lại đồng ý? Chắc chắn là vì bọn trẻ rồi.”
“Nếu là vì Anh Thy thì sao?”
Tần Hành Chi nghĩ đến khả năng này
Khuôn mặt đỏ ửng của Đế Anh Thy cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh.
Kiều Như An cũng bị câu hỏi này chặn lại.