Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Để Anh Thy và Tư Hải Minh hai người họ tới lui qua lại giữa Thủ đô và đảo Trân Châu, liệu có phải họ định bắt đầu bàn về chuyện hôn nhân không?
Nếu đúng như Tần Hành Chị nói, nhà họ Để bắt đầu chấp nhận Tư Hải Minh rồi? Không thể nào, không thể như vậy được!
“Hay là như vậy, anh đi tìm các anh của Anh Thy hỏi thử xem”
Kiều Như An đưa ra chủ ý.
Tần Kinh Chi do dự:
“Anh không định để khi họ kết hôn rồi mới đi hỏi đấy chứ? Đến lúc đó thì không kịp nữa rồi!”
Kiều Như An nói.
Tần Hành Chi gật gật đầu, nghe theo.
Khoảng ba giờ chiều, Tần Hành Chi đến Bảo Thành.
Anh biết tầm này Anh Thy hẳn là ngủ dậy rồi.
Nhưng hôm nay chỉ có anh ba ở nhà, thể cũng tốt, áp lực sẽ ít đi một chút.
Ngồi một lúc, Tần Hành Chi nói với Đế Bắc Lâm:
“Anh ba, em có việc tìm anh.”
Để Bắc Lâm cùng lúc đó nhìn sang Tư Hải Minh, anh ta hỏi:
“Không thể nói ở đây được sao?”
Để Anh Thy nhìn về phía Tân Hành Chi, hỏi:
“Thì thầm cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là chút chuyện riêng”
Tần Hành Chi ánh mắt lộ chút khó chịu.
Để Bắc Lâm cảnh cáo Tư Hải Minh:
“Đừng có giở trò gì đó, tôi đi nhanh rồi về”
Nói xong, đứng dậy đi ngay.
Sau khi ra ngoài, Đế Bắc Lâm giục:
Sắc mặt của Tần Hành Chi rất khó coi, anh ấy tức giận: “Tư Hải Minh, anh còn liêm sỉ không vậy? Sao lại lén lút nghe chúng tôi nói chuyện!”
“Tôi nghe trộm cái gì? Tôi quang minh chính đại đứng ở đây mà”
Tư Hải Minh tỏ vẻ.
Tần Hành Chi nghẹn một bụng tức tối.
Để Bắc Lâm thì trực tiếp phớt lờ anh, lướt thẳng qua đi vào phòng khách.
Mẹ nó, cậu ta không phải thật sự sẽ đánh chìm đảo Trân Châu chứ!