Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Để Anh Thy muốn nói, chẳng nhẽ còn sự tình gì khác nữa? Hay ý anh cả là, chuyện Cổ Mạnh gọi điện thoại đến thông báo là một thủ thuật che mắt?
Không khỏi trông sang phía Tư Hải Minh.
Ánh mắt Tư Hải Minh tối tăm, sâu hoắm:
“Anh ta sẽ không nhờ người khác làm việc thay cho mình đầu. Động tĩnh quá lớn sẽ khiến anh ta chết càng nhanh hơn.”
Để Anh Thy mím môi, trước mắt chỉ đành chờ xem Cố Mạnh sẽ lên máy bay hay là không.
Nếu như thật sự là Cố Mạnh, sau khi tìm ra tay súng bắn tỉa rồi thì không thể nào không xuống tay.
Trừ phi, không phải anh ta…
Sau khi Cố Mạnh gọi điện thoại thì ngồi trong phòng, tự rót cho mình một ly cà phê.
Bình tĩnh nhấm nháp cho hết, sau ra khỏi khách, đón xe đi đến sân bay.
Nhóm người Để Hạo Thiên nhìn chăm chú hình ảnh theo dõi chiếu trêи màn hình lớn đằng trước.
Chiếc xe Cố Mạnh đang ngồi quả thật hướng thẳng về phía sân bay mà chạy.
“A, không thấy nữa!”
Để Anh Thy chỉ tay lên màn ảnh.
Chỗ này CCTV tương đối ít, góc chết lại quá nhiều. Vậy nên tránh thoát khỏi máy giám sát là một chuyện rất dễ dàng.
Hai phút sau, chiếc xe đang bị theo dõi mới xuất hiện lại.
“Anh nghĩ, trêи xe chắc không còn ai rồi”
Để Bắc Lâm nói.
Điện thoại Để Hạo Thiên lại eo lên, nhấc máy nghe. Chẳng biết đầu day bên kia nói gì mà giọng Để Hạo Thiên lạnh hẳn đi:
“Không cần bám sát theo, tránh bị cậu ta phát hiện ra”
Nói xong cúp máy cái rụp.
Để Anh Thy biết Cố Mạnh rất khôn khéo, cứ bám theo rất dễ xảy ra tình huống bất ổn. Dù sao, chỉ cần nhìn chằm chằm “Đại ca” là được.
Sau khi Cố Mạnh đổi xe thì hướng thẳng về nơi ở của “Đại ca”.
“Cậu à, tiếp tục đi thẳng hay sao?”
Tài xế hỏi.
“Đi thẳng”
Cúp máy, Cố Mạnh rút ngay thẻ SIM ra, bẻ gãy, siết chặt trong tay, chờ đến khi xuống xe thì vứt thẳng vào trong cống thoát nước.