Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cúp điện thoại, Cố Mạnh trực tiếp nở nụ cười, tay vung mạnh lên, di động và vào vách tường, vỡ thành hai nửa.
Anh ta xoa thắt lưng để giảm đi cảm giác phẫn nộ.
Anh ta cứ có cảm giác không đúng ở đâu, thì ra là ở chỗ này!
Để Anh Thy ơi là Để Anh Thy, quả nhiên bị cô phát hiện rồi, nên cô mới cùng với nhà họ Để lừa gạt tôi!
Cố Mạnh không ngờ những người khác phá hỏng chuyện tốt của anh ta, vì anh ta từng đưa nơi đầu lưỡi dao cho Để Anh Thy nhìn!
Ngay cả Đào Sơ Tâm cũng không biết! Dù sao khoảng thời gian trước anh ta cũng không giết ai, lưỡi dao vẫn nằm yên ổn ở đó mà!
Một Đào Sơ Tâm, một Để Anh Thy, ai ai cũng đến phá hư chuyện của anh ta!
Nếu Đế Anh Thy khôi phục trí nhớ, như vậy, sớm muộn gì chuyện anh ta động tay ở khu vực Đông Nam Á cũng bị nhà họ Để biết!
Chỉ là anh ta đi qua khu vực Đông Nam Á làm việc, bị kẻ chướng mắt phát hiện, nên anh ta mới cắt đứt yết hầu đối phương!
Cũng là thứ nhất nhép thôi, không có liên hệ đến nhà họ Đế.
Nhưng anh ta không thể cam đoan nhà họ Để sẽ để mình sống sót! Dù sao bên kia cũng là địa bàn người nhà họ Để nắm giữ! Có người xa lạ xâm nhập, sợ là bọn họ phải cảnh giác hơn bất cứ ai!
Chỉ là nhà họ Để không có chứng cứ buộc tội anh ta, cũng giống như Tư Hải Minh vậy, tất cả chỉ là suy đoán.
May mà lúc anh ta để lại một tay chỗ Đào Sơ Tâm, đã làm biến dạng vết dao trêи cổ của cô ta. Bằng không, làm sao bây giờ anh ta có thời gian ở đây suy nghĩ?
Nếu anh ta không chết, sẽ đến lượt Tư Hải Minh phải lo lắng!
Anh ta cũng không phải kiểu người ngồi im chờ chết!
Tại biệt thự trêи đảo Trân Châu, Để Anh Thy đang ngồi bên cạnh bể bơi gọi video với sáu đứa bé.
“Mẹ, khi nào mẹ và baba quay lại?”
“Ừ, một ngày nữa thôi, ở nhà đợi ba mẹ về!”
“Baba và mẹ nhanh quay về đi!”
“Nhanh lên…”
“Mẹ mau nhìn này, đây là hoa hồng Đinh Đinh tặng cho con, có đẹp không?” Bảo Hân hỏi.
“Đẹp!” Bảo An trả lời.
Ôi trời! mồ hôi lạnh của Đế Anh Thy đổ ra, sao lại tặng hoa hồng vậy? Mới bao tuổi đâu!
“Bảo bối nhỏ Bảo An, hoa hồng đẹp lắm, nhưng hoa hồng cầu tặng con mới là đẹp nhất, phải không? Vậy nên, chúng ta ném hoa hồng đi được không?” Đế Bắc Lâm thò đầu vào phía này.
“Phải vậy sao?” Khuôn mặt đáng yêu của Bảo An còn đang tự hỏi có thật phải vậy không, có khi nào khiến con trai giận không?
Để Anh Thy mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng mỗi cô chỉ vừa nhếch lên thì cảm giác được ánh mắt của Tư Hải Minh, chuyện này khiến cái miệng nhỏ nhắn của cô cứng lại.
“Mama, không đúng! không phải như thế! Phải phát ra âm thanh cơ!” Bảo An nóng nảy.
“Chụt!” Đế Anh Thy hôn thật nhanh lên, trêи mặt đỏ lên.
Đây là phương thương biểu đạt bình thường của phụ huynh dành cho con cái, nhưng bị Tư Hải Minh nhìn chằm chằm, cô cứ cảm thấy nụ hôn đơn giản trở nên đen tối!
Đã hôn như vậy, phải hôn cả chỗ khác!
Bảo Nam rất say mê, trực tiếp đoạt lấy di động, chu cái miệng nhỏ lên hôn vào màn hình: “Mẹ ơi, mau hôn!”
Đế Anh Thy đang chuẩn bị hôn lên thì di động bị người ta đoạt mất.
Là Tư Hải Minh!
“Có muốn hôn ba không? Tư Hải Minh hỏi, mặt không đổi sắc.
“Ai lại con trai hôn con trai? Con không cần!” Bảo Nam bực bội, không muốn hôn lên.
Hơn nữa, bộ dáng đó của ba mà muốn cầu hôn, ba thật hung dữ!
Cậu mới không cần hôn người đáng sợ!