Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Dù sao nhà họ Kiều chúng ta càng ngày càng không ổn rồi. Như An, bây giờ ba chỉ có thể dựa vào con thôi” Kiều Tiết Thanh nói. Bị nhà họ Để chèn ép, chỉ có thể lăn lộn như vậy mà thôi.
Kiều Như An nghĩ nghĩ rồi nói: “Ông còn có chuyện gì đang giấu diếm tôi phải không? Những chuyện liên quan đến nhà họ Đế”
“Có phải là bạn nhỏ Tư Thái Lâm không?”
Tư Thái Lâm cứ đứng ở đó, nhìn người phụ nữ lạ mắt đang dần tiến đến gần mình.
“Cô là cô ở căn tin đây, cô biết con đấy!” Người phụ nữ nói. “Cô tìm tôi cho chuyện gì?”
“Có một người biết chuyện liên quan đến mẹ của con, con có muốn biết không?”
Tư Thái Lâm mím chặt cái môi nhỏ, không biết được cậu bé đang suy nghĩ điều gì.
“Người đó nói anh ta có lời muốn nói với con, là chuyện liên quan đến cái chết của mẹ con. Lẽ nào con không tò mò mẹ con đã chết như thế nào sao?”
“Ngã bệnh”
“Đó chỉ là cách nói mà người lớn lừa trẻ con mà thôi. Còn chuyện này ấy à, cái người cô quen biết kia lại biết rất rõ. Con có thể gọi điện cho anh ta hỏi xem. Nếu lo lắng bị người lớn nói, con có thể len lén lấy điện thoại của người khác gọi mà, có đúng không nào?” Người phụ nữ dạy cậu bé xong, thì đưa cho cậu bé một mảnh giấy có viết số điện thoại ở trêи, sau đó lập tức rời đi.
Tư Thái Lâm cứ đứng ở đó, thân người bé nhỏ, có chút bất lực nhìn mảnh giấy trong tay mình.
Mẹ mình không phải là ngã bệnh chết sao? Nhưng mà bác cả cùng ba đều nói là do ngã bệnh mà chết mà…
Sau khi Tư Thái Lâm quay về nhà, Tư Triều Vũ lấy hết các sách vở cần thiết trong balo của cậu bé ra ngoài, một bên làm một bên hỏi: “Ba nhớ là còn phải viết từ mới môn tiếng Anh phải không nhỉ? Ấy, đứa nhóc còn bé thế này mà bọn họ đã cho học tiếng Anh rồi, bọn ba ngày trước phải lên tận cấp hai mới học cơ mà. Có điều học sớm một chút cũng có cái lợi của nó. Ba nói với con này Tư Thái Lâm, con nhất định phải cố gắng học tập nhé, học tập thì mới có tiền đồ được. Mặc dù nói rằng học tập không phải là vạn năng, nhưng nhất định phải trang bị cho mình nhé! Con xem ba con này, lúc trước cứ cho rằng mình có tiền, học có tốt hay không cũng không quan trọng. Con xem bây giờ đi, tiền không có, kiến thức lại chẳng học được, cái gì cũng không biết làm… có điều ba con bây giờ cũng đã lớn tuổi rồi, chỉ còn có thể dựa vào mình con thôi, còn phải cố gắng nhé, có biết không?”
Tư Thái Lâm ngồi ở bên cạnh không hề lên tiếng. “Nào, con viết đi!”.
“Ba ơi, mẹ con chết như thế nào vậy?”
Cậu bé hỏi cho Tư Triều Vũ cũng ngơ ra: “Ngã bệnh mà chết, không phải ba đã nói cho con rồi sao?”
“Thật sự là ngã bệnh mà chết sao ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi! Không phải con đã ở trường nghe mấy thứ không nên nghe rồi đấy chứ? Không cần phải quan tâm đến họ, chúng ta chỉ cần học tập cho tốt là được rồi! Ba nói với con này, anh con Tư Viễn Hằng chính là một học bá đấy, rất là thông minh luôn! Đều là con trai của ba cả, con chắc chắn cũng không kém hơn anh con đầu!” Tự Triều Vũ đặt bút hẳn hoi cho con trai: “Làm đi, ba đi lấy cho con đồ ăn ngon nhé!”
Tư Thái Lâm cầm bút trong tay, ngây ngẩn không hề động đậy.
Muốn biết mẹ mình đã chết như thế nào…
Ba đã nói lời thật lòng với cậu bé sao?