Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt của Đế Anh Thy mất đi khí sắc làm cho ngực của Tư Hải Minh đau đớn khó thở: “Anh Thy…”
“Nếu không phải vì đứa nhỏ thì cơ bản tôi không muốn nhắc lại chuyện quá khứ!”
“Anh biết.” Giong nói Tư Hải Minh khàn khàn giống như đang nói ra tâm sự đè nén.
Đối với hai người mà nói, một đoạn kia dưới đáy lòng đều là màu xám tro, cũng đều là sự đau khổ.
Đế Anh Thy không muốn nói chuyện nữa, cô xoay người trở về phòng.
Tư Hải Minh không nhúc nhích, một lúc lâu sau anh mới ngồi xuống ghế salon.
Loại cảm giác khó chịu giống như lồng ngực bị xé ra như vậy đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Nhưng anh không làm gì cả mà chỉ ngồi đó cố gắng kìm nén, anh nhẫn nhịn đến mức mỗi cơ bắp cả người đều căng cứng.
Để Anh Thy nằm một mình trêи giường lớn, cô không cảm thấy buồn ngủ.
Nguyên nhân vì cô bị những lời của Tư Lệnh Sơn và biểu hiện của Tư Thái Lâm ảnh hưởng.
Cuộc sống là như vậy đấy! Có đôi khi chỉ một quyết định thôi đã có thể thay đổi cuộc đời của một người, khiến họ không có đường quay lại, chỉ có thể đi mãi xuống dưới.
Kỳ lạ là, bây giờ cô nghĩ lại chuyện tự thiêu trước đây, loại hận ý và cảm giác đau khổ này đã bình tĩnh hơn rất nhiều…
“Tư Hải Minh, anh đã nói.”
“Anh rất buồn ngủ, em đừng ồn ào nữa”
“…” Để Anh Thy nghiến răng, không phải anh bảo không ngủ được hay sao? Sao nhanh vậy đã buồn ngủ rồi? Cô tức giận giãy giụa nhưng không cựa quậy nổi. Cô có cảm giác mình sắp tức nổ phổi đến nơi rồi, buồn ngủ gì mà còn khỏe thể chứ!
“Em mà còn động đậy nữa thì anh sẽ lột hết quần áo em ra đấy” Tư Hải Minh ngang ngược ôm lấy cô, giọng nói đầy uy hϊế͙p͙.
“Tư Hải Minh, anh ngoài uy hϊế͙p͙ tôi ra thì còn biết làm gì hả?”
“Không có nữa” Một giây ghi nhớ.
“..” Mặt của Để Anh Thy cũng đỏ lên vì tức giận.
Tư Hải Minh vùi mặt mình vào cổ cô, ngửi hương thơm ngọt ngào của cô.
Thật sự ngoài chuyện uy hϊế͙p͙ cô ra thì Tư Hải Minh cũng không có cách nào nữa…
Chớp mắt anh giống như một con thú nhỏ bị thương thì thầm nói nhỏ bên tại cô: “Cho anh ngủ một lát thôi được không? Hả?”
Cơ thể Để Anh Thy bỗng nhiên xụi lơ xuống, mắt cô yên lặng nhìn vào một điểm trêи cửa sổ.
Một giây trước còn uy hϊế͙p͙ cô, bây giờ lại dùng cái dáng vẻ đáng thương như thế này cho ai xem chứ!
Dùng cứng đối cứng không phản kháng được, cô không phản kháng được chưa?
Thế nhưng cho dù thế nào cũng đừng có để cho chân của cổ động đậy được, nếu không có chắc chắn sẽ một phát đạp anh bay xuống!