Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bảo Hân ôm gương mặt nhỏ bé nói: “A… em cũng muốn đi nữa!”
“Em làm bài tập xong chưa?” Ba đã dặn Bảo Nam rằng: ” Con là anh trai cả nên phải trông em gái.”
Bảo Vỹ nói: ” Chị từng thấy vườn hoa của mẹ rồi, đẹp lắm luôn!”
“Nhiều hoa lắm.” Bảo My.
“Chúng ta làm xong bài rồi hẵng đi!” Bảo Long nói.
“Vâng vâng!” Bảo An kϊƈɦ động.
“Không được đi! Sẽ làm phiền bố mẹ yêu đương đấy!” Bảo Hân.
“Cảm ơn”
“Không có gì?
mà Tư Hải Minh mua đã thu hút được cô.
Cô gỡ đôi tay đang siết chặt chỗ eo mình: “Bỏ ra..”
Tư Hải Minh đương nhiên là sẽ không bỏ tay ra rồi, anh hôn lên mái tóc cô, rồi đến đôi tai đáng yêu, tiếp tục trượt xuống hôn lên cố nhỏ nhắn trắng nõn của cô–
“Ừm!” Cả người Đế Anh Thy run lên: “Tư Hải Minh, anh… anh muốn tôi ở lại đây thì bỏ tay ra!” “Không được đụng vào, hôn cũng không được? Hửm?” Để Anh Thy nghiến răng, người này thật sự ngày càng khó đối phó rồi! Những lời này mà cũng nói ra được! “Không được đụng vào! Không được hôn… Um!”
Tư Hải Minh càng táo tợn hơn, anh trực tiếp hôn lên đôi môi nhỏ mềm mại của cô, hôn đã từ trong ra ngoài rồi mới thả cô ra: “Không chọc em nữa”
“..” Để Anh Thy đơ người, chỉ nghe thấy nhịp tim đập và hô hấp của mình.
Đôi mắt đen cưng chiều của Tư Hải Minh nhìn cô một cái, rồi quay người đi mở đĩa xoay.
Bản nhạc du dương êm tai, trong sáng lan tỏa, khẽ lay động trong khu vườn, và lay động trái tim mong manh. Đế Anh Thy cắn môi, cách xa anh ra, đi đến sô pha và ngồi xuống. Cô lấy trái cây trêи bàn trước mặt, ăn một miếng thật lớn, đè nén sự hồi hộp trong lòng! Ôm lấy cô hôn đã rồi lại bỏ ra. Hừ, không xem lời nói của cô ra gì cả! Không kiêng không nể gì cả! Không sợ mấy đứa trẻ đến sẽ nhìn thấy sao?
Cảm giác được bên cạnh có người ngồi xuống, Đế Anh Thy dịch qua một bên khác, ít nhất phải ở ngoài khoảng cách anh vươn cánh tay ra được!