Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô phải tắm một lượt mới có thể ngủ tiếp được.
Khi đi tắm cô còn cố tình khóa cửa lại thật kỹ càng, rốt cuộc thì trong nhà cũng chỉ có mỗi cô và Tư Hải Minh thôi.
Không kể đến những người khác, Để Anh Thy vẫn cảm thấy mình nên đề phòng Tư Hải Minh. Người đàn ông này cũng không hẳn là không nguy hiểm.
Đế Anh Thy dùng tốc độ nhanh nhất tắm xong, sau khi mặc quần áo tử tế thì ngoài cửa vẫn vô cùng yên tĩnh, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ra khỏi phòng tắm quay trở lại phòng mình còn cố ý nhìn qua phòng khách một lần, hành lang dài quá che khuất tầm nhìn của cô, cô phải nhón chân rón ra rón rén đi tới chỗ đó, núp vào ven tường nhìn về phía phòng khách, không nhìn thấy người đầu cả. Cô lại quay đầu hướng về phía phòng bếp, vẫn không có ai ở đó như cũ.
Hẳn là về phòng nghỉ ngơi rồi. Bụng đói một ngày một đêm, có lẽ không còn đủ tinh lực nữa nhỉ?
Đế Anh Thy dùng vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn anh, người này là thần sấm chớp hay sao vậy? Nhanh như vậy đã tắm rửa xong xuôi rồi!
“Anh ở chỗ tôi giờ này làm gì chứ? Đi nhầm phòng à?” Để Anh Thy mở cửa ra: “Ra ngoài nhanh lên” Tư Hải Minh không nói gì mà đứng bật dậy, sau khi đi tới cửa thì trực tiếp bể Đế Anh Thy lên.
“Ôi!”
Tư Hải Minh đá một chân ra đóng cửa lại, xoay người đặt Đế Anh Thy trêи vai xuống chiếc giường mềm mại rộng lớn, cơ thể cường tráng cũng theo đó mà nằm xuống giường.
“Tư Hải Minh, anh làm gì vậy hả? Buông tôi ra mau!” Để Anh Thy bị anh đè bên dưới bắt đầu giãy giụa. Tư Hải Minh xoay người nằm xuống bên cạnh cô. Để Anh Thy nhanh chóng định ngồi dậy. Cô vừa ngồi dậy thì Tư Hải Minh đã đưa một cánh tay ra ôm chặt lại. “Ưm..” Để Anh Thy nhanh chóng bị anh ôm chặt trong lồng ngực. “Ngoan nào, ngủ đi.”
“Anh..” Để Anh Thy không chỉ không trốn thoát được mà còn khiến mình mệt đến mức thở hổn hển. Khi cô ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đen như mực của Tư Hải Minh, bốn mắt nhìn nhau khiến mỗi dây thần kinh trong cơ thể cô đều phải căng chặt ra.
“Anh không chạm vào em, chỉ ôm em ngủ thôi” Tư Hải Minh khàn giọng nói với cô. Để Anh Thy mím môi lại: “Tốt nhất anh nên nói lời giữ lời!” Cô nói xong dùng hết sức khó khăn xoay người lại trong lồng ngực của anh, đưa lưng về phía anh.
Tư Hải Minh cũng ôm chặt lấy cô từ phía sau, tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Đế Anh Thy, mặt dán chặt vào mái tóc cô.