Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“..” Chân Để Anh Thy run lên, muốn rút về, nhưng anh không chịu thả. Lòng bàn tay anh như xiềng xích, dường như sắt bị nung đỏ, làm bóng chân cô. “Anh không động vào em” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy cho rằng đó là đương nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy phong cách không giống Tư Hải Minh bình thường lắm. Sao chỉ nắm lấy chân mình không nhúc nhích thế?
Còn tưởng là sẽ ra chiêu gì ghê gớm.
Khiến trái tim cô như nhảy ra khỏi cổ họng.
Tư Hải Minh hơi động, khiến Để Anh Thy giật mình muốn tránh đi. Nhưng sau khi Tư Hải Minh đứng lên, cô lập tức rụt chân lại, muốn tìm dép nhưng làm gì có dép.
Chắc chắn là rơi chỗ nào ngoài hoa viên rồi.
Để Anh Thy cũng không phản kháng, suy nghĩ động đậy cũng không có.
“Có tâm sự?” Tư Hải Minh hỏi.
“Em không phản kháng chắc anh đang mừng thầm nhỉ” Còn hỏi nữa!
Khóe miệng Tư Hải Minh hơi cong lên, chóp mũi dán lên khuôn mặt nhỏ của Để Anh Thy, đôi mắt âm u nhắm lại.
Buổi chiều, hai người bọn họ đi đón con.
Trêи xe, sáu đứa bé không kịp chờ đợi mà nói chuyện thầy cô nhắn nhủ cho bố mẹ nghe.
“Cô giáo nói rõ phải tham gia hoạt động ngoại khóa!” Bảo Nam.
“Đúng!” Bảo Vỹ: “Ba mẹ phải tham gia!”
“Ba mẹ phải chơi bóng rổ!” Bảo Long. “Ba mẹ sẽ đi chứ?” Bảo My nhìn về phía ba mẹ.
“Không phải! Ba chơi bóng rổ, còn mẹ chỉ cần ngồi xem thôi!” Bảo Hân nói lại.
“Ừm, chính là như vậy!” Bảo An kết luận.
Nhiệm vụ này là của Tư Hải Minh, Để Anh Thy không có gánh nặng gì.
Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên cô tham gia hoạt động ngoài trời cho ba mẹ và bé. Cô nhớ rõ, khi đó sáu đứa trẻ con khai giảng cô không đi, cuối cùng chỉ có thể xem video.
Ngay cả Tư Hải Minh cũng không đi.
Chắc là mấy đứa trẻ rất thất vọng…
“Ba mẹ sẽ đi chứ?” Bảo Hân hỏi.
Sáu đứa trẻ nhanh chóng chuẩn bị bày ra vẻ tủi thân. “Đi, vì sao lại không đi chứ?” Đế Anh Thy vội nói. “Ba thì sao?” Bảo Vỹ hỏi.
“Đi”
“A! Tốt quá! Cuối cùng ba mẹ cũng chịu đến trường học!” Bảo Long reo lên.
Để Anh Thy chột dạ, vô thức nhìn về phía Tư Hải Minh, lúc bốn mắt nhìn nhau, cô lại ngó ra cửa sổ xe.
Cô không thể không thừa nhận, hai người làm cha mẹ thất bại quá.