Chương
Cửa quả thật do cô khóa, lẽ nào Tư Hải Minh cũng có chìa khóa cửa này? Chuyện này khiến cô có phần căng thẳng. Mới căng thẳng được ba phút, bên ngoài lại có tiếng động, Đào Anh Thy sợ tới mức dùng toàn thân để chắn cửa! Cô cũng không biết hành động của mình ngây thơ như thế nào!
Dường như chỉ cần có thể chống cự được một chút, không quan tâm có trẻ con hay ngây thơ được nhiều vậy!
Tư Hải Minh đẩy cửa, ngay lập tức biết Đào Anh Thy đang ở trong chặn cửa lại. Anh không thể dùng bạo lực, chỉ có thể đặt một tay lên cửa chậm rãi đẩy vào”..” Đào Anh Thy dùng sức lực cả người để chặn cửa lúc này. Thế nhưng càng lúc cửa bị mở càng rộng!
“Anh Thy, cẩn thận coi chừng ngã” Giọng nói của Tư Hải Minh ở ngoài cửa giống hệt bình thường, dường như anh ấy chẳng dùng tí sức lực nào cả.
Còn Đào Anh Thy thì không, lúc nói chuyện, mỗi cái răng đều phải dùng sức. “Biết em sẽ… ngã! Anh… còn đẩy mạnh… như vậy!”.
“Ngoan, buông tay nào”
“Không… buông!” Đào Anh Thy dùng quá nhiều sức, tới mặt cũng đỏ lên.
Khe cửa cũng không vì chút sức lực của cô mà khép lại.
Tay Từ Hải Minh trực tiếp chen vào khe cửa, một phát nắm được cổ tay Đào Anh Thy
“…” Thân thể Đào Anh Thy cứng ngắc, tiếp theo, cả người Tư Hải Minh đều vào được. Cửa đóng lại rầm một tiếng, đồng thời, tầm mắt của Đào Anh Thy ngay lập tức bị xoay ngược lại, cả cơ thể bị đặt trên cửa! Bóng đen bao trọn khiến cô hô hấp cũng không thông!
Bởi vì đôi môi của Tư Hải Minh chỉ cách môi cô mấy milimet.
Mỗi hơi thở thở ra đều bị cô hít vào, khiến cô đứng cũng vững.
“Sao lại đáng yêu như vậy.” Giọng Tư Hải Minh trầm khàn, con ngươi đen láy sâu thẳm đầy nguy hiểm.
“..” Mỗi Đào Anh Thy khó khăn mấp mấy, người này đang nói cái gì vậy? Cô phản kháng lại, anh vậy mà cảm thấy đáng yêu? “Vậy anh nói em biết, như thế nào mới không đáng yêu? Em sửa còn không được sao?”
Con ngươi đen láy của Tư Hải Minh hơi nheo lại, hơi liếm môi, sau đó cắn xuống cái miệng nhỏ của cô.
Trực tiếp ngăn cản mấy lời lẩm bẩm của Đào Anh Thy.
Cô hoảng hốt quay mặt đi, tim đập thình thịch! “Đừng lo, anh không chạm vào em” Tư Hải Minh nói/
Đào Anh Thy thiếu chút nữa nói ra miệng anh không chạm vào em thì ngủ ở đây làm gì”, nghĩ lại thấy không đúng lắm, lời này tuyệt đối không được nói ra! Nếu không thì cô ngay lập tức xong đời!
“Anh đi tắm trước. Tư Hải Minh nói xong, chà đạp cái miệng nhỏ nhắn của cô hồi lâu, mới vừa lòng rời khỏi phòng.
Đào Anh Thu đứng cạnh cửa, hô hấp khó khăn nhìn theo bóng dáng của Tư Hải Minh, mãi đến lúc không nhìn thấy nữa, cô mới tức giận đạp vào tường!