Chương
Đế Bắc Lâm nói: “Chuyện đó không giống nhau, Cố Mạnh là kẻ thù chung của bọn anh, còn Tư Hải Minh thì là kẻ thù của riêng ba anh thôi!”
“Nói không sai!” Đế Hạo Thiên nói.
Anh cả không nói gì thì cũng có nghĩa là đồng ý với câu nói này. Để Anh Thy biểu cảm cạn lời.
Hoạt động bố con là vào buổi chiều.
Là khoảnh khắc các ba phát huy khả năng chơi bóng rổ! Cuối cùng là phần thưởng dành cho người chiến thắng!
Nghe nói giải thưởng này được trang sức Hoài Thy Tán tài trợ, bọn trẻ lại không biết gì về các thương hiệu nổi tiếng, bọn chúng chỉ muốn lấy giải thưởng thôi! Mà người thích thương hiệu nổi tiếng lại là mẹ của các bé! Tràn đầy tinh thần chiến đấu! Còn có cả biểu ngữ nữa!
Mỗi đứa trẻ đều được phát một cái giống nhau, nhưng sau bào thai lại khác, ba người chú cũng chỉ được phát một cái.
Những người cần lên sân chơi là ba người Tư Hải Minh, Đế Hạo Thiên và Để Bắc Lâm. Dù sao thì đó cũng là cuộc thi kết hợp, chỉ cần giành lấy chiến thắng là được.
Trước khi vào trận đấu, tất cả đều ngồi trên khán đài quy mô và hoành tráng như MBA vậy!
Dù sao thì ở đây cũng là trường học quý tộc, ông chủ lớn nhất là Tư Hải Minh, có nhất chính là tiền!
Bố mẹ của các bạn nhỏ năm nhất cũng đều là những người trẻ tuổi, dường như đều là khoảng trên dưới ba mươi tuổi!
Giống như cái khác, ví dụ như là bố của Tư Thái Lâm, loại như Tư Triều Vũ, cũng là có vài cái như thế.
Nhưng mà bởi vì các con, đều đã sớm đi tập võ, chẳng qua là có chút tài năng nào hay không thôi, xem sắc mặt của Tư Triều Vũ là biết được luôn rồi. Tương đối là căng thẳng.
Mà trong những người bố ở đây, đều không phải là hào phú thì cũng là quý tộc.
Nhưng ở bên ngoài có bao nhiêu phong thái, có bao nhiêu ông chủ, thì đến trường học này, cái gì cũng phải nghe theo sự sắp xếp.
Trong lòng Để Anh Thy là đứa bé, sau đó là Đế Hoàng Minh, ngồi trên người của Để Hoàng Minh thì là Bảo Vỹ.
Để Hạo Thiên, Để Bắc Lâm và Tư Hải Minh đã đi thay bộ đồ vận động rồi.
Vốn dĩ Đế Anh Thy vẫn còn nhìn trận thi đấu ở trên sân, trước mắt liền có một bóng đen áp tới, cô vô thức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đi đến là Tư Hải Minh.
Vóc dáng một mét chín, trên người mặc bộ đồ chơi bóng, bên dưới là quần chơi bóng và giày thể thao,
Bên ngoài của cánh tay thì lộ đầy cơ bắp ra cảm giác vô cùng rắn chắc, cô xem đến kinh ngạc vô cùng.
Tư Hải Minh trực tiếp đem Bảo Nam ở bên cạnh của Để Anh Thy ôm lên ngồi trên người mình, anh ngồi ở vị trí của Bảo Nam
“…” Bảo Nam nhìn thấy bị nhấc lên, buông bỏ không thèm chống cự.
Tư Hải Minh giúp cho Bảo Nam cầm đồ ăn vặt, lấy một miếng bánh rồi chuẩn bị quăng lên.
Bảo Nam vô cùng vui vẻ mà há to mồm ra, đợi được đút vào, nhưng đành trơ mắt nhìn miếng bánh quy đến bên miệng của mẹ rồi. Đôi mắt to tròn nháy nháy hai phát.
Miếng bánh bích quy đã chạm đến miệng rồi, Đế Anh Thy cũng không thể cho người khác ăn, cũng không thể lãng phí, nên tay đành cầm miếng bánh bích quy lên đút vào miệng. Nhiều người như thế, mặt có chút đỏ lên…