Chương
Đế Hạo Thiên với Đế Bắc Lâm không giải thích được.
Quà nhỏ của sáu bé con và Tư Thái Lâm là móc treo bằng kim cương của trang sức Hoài Thy. Móc treo hình chó nhỏ đáng yêu, lại na ná giống số một. Làm cho bọn nhỏ thích không rời tay!
Những đứa bé khác cũng là hình động vật nhỏ, nhưng không giống với sáu bé con và Tư Thái Lâm.
Mà Đế Anh Thy quả của các mẹ khác, không phải vòng tay, mà là có kiểu dáng vòng tay làm cho cô hơi sửng sốt.
Không cười không được, cười cũng không được, dù sao cười thì trong ngoài không đồng nhất.
“Anh đeo lên giúp em.” Một bóng người màu đen đến gần, cầm hộp vòng tay trong tay cô, tự mình đeo lên cho Đế Anh Thy ngay trước mặt của mọi người.
Để Anh Thy không phản kháng chút nào, kinh ngạc nhìn người đó làm.
Lời muốn nói bị cố gắng gượng đè xuống. “Oa • thật là lãng mạn! Thật hâm mộ nha!”
“Nếu là chồng tôi giúp tôi đeo len như thế, chắc tôi sẽ kích động đến mức ngất đi!”
“Mẹ của sáu bé con quả nhiên không phải nhân vật bình thường mà, bình tĩnh như thế!”
“Bà Tư của tập đoàn Vương Tân sao có thể là người bình thường! Nhưng mà rất muốn á!”
“Tôi bảo mà, có kế hoạch cả đó!” Chồng nói.
Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm mặt mày tức giận trợn mắt nhìn một màn trong sân
Để Hoàng Minh lạnh lùng hỏi: “Bây giờ còn cười được sao?”
“Con mẹ nó giờ tôi đảm anh bay anh ta luôn!” Đế Hạo Thiên đứng dậy.
Đế Bắc Lâm níu cánh tay anh ta: “Có trẻ con ở đây!”
Đế Hạo Thiên lại ngồi xuống, bực mình hừ hừ!
“Gia đình hòa thuận, vợ chồng ân ái, để cho người hâm mộ. Đây không chỉ là cảm tình giữa vợ chồng, là thiên đường hạnh phúc của các bé! Chúng tôi xin chúc các ba mẹ sát cánh song phi! Cả nhà luôn luôn hạnh phúc!” Lời hiệu trưởng nói như một ngọt.
Giống như hiện trường có một mình cô là mẹ, ba cũng chỉ có Tư Hải Minh, giống như đại biểu cho các ba mẹ.
Đế Anh Thy nghe thấy mặt mày đỏ bừng, hận không thể biến mất tại chỗ, trên mặt lại không thể không cười lễ phép! Chuẩn bị rời khỏi trường học, Để Anh Thy thấy Tư Thái Lâm đang đứng chung một chỗ với Tư Triều Vũ.
Đế Anh Thy đẩy nhẹ Bảo Nam, Bảo Nam lập tức hiểu ý, chạy về phía Tư Thái Lâm: “Tư Thái Lâm, về nhà cháu đi! Bác cháu cũng tới, cháu giới thiệu chú với các bác!”
Kéo lấy Tư Thái Lâm rồi chạy đến trước mặt Đế Hoàng Minh, Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm: “Đây chính là các bác của cháu! Bác ơi, đây là Tư Thái Lâm, là bạn tốt nhất của cháu!”.
“Cháu chào các bác ạ! Cháu thấy các chủ đánh bóng rổ giỏi thật đấy.” Tư Thái Lâm ngước đầu nhìn người có vóc dáng to cao trước mặt. Đặc biệt là người bác đứng ở giữa kia, trực tiếp ném bóng từ rất xa, bóng còn vào rổ nữa, lúc đó trông cậu bé có vẻ như rất ngưỡng một
Để Anh Thy nói: “Tư Thái Lâm, gọi ba đến rồi chúng ta cùng nhau đi ăn cơm tối đi” “Dạ, vâng ạ!” Tư Thái Lâm quay người đi gọi ba. Tư Triều Vũ nghe thấy mà vừa mừng vừa lo rồi vẫn theo cùng nhau đi. Ăn cơm tối với nhau xong, Tư Thái Lâm vui vẻ đi về nhà cùng với ba.
Mà Tư Hải Minh bên này cũng đã về đến tầng cao nhất.
Từ trong trường học đi ra, trên tay Để Anh Thy vẫn đeo cái vòng tay mãi, đeo cũng không đúng mà không đeo cũng không đúng.