Chương
Sau khi nói xong, liền nhìn thấy đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh đột nhiên nhướng lên làm cho ánh mắt của cô tránh sang một bên. Nhìn cái gì mà nhìn, nhà cô ở đảo Trân Châu, đi về thì có gì kỳ lạ chứ…
Anh em nhà họ để rất muốn đưa Để Anh Thy cùng trở về, nhưng Cố Mạnh đang ở khu vực Đông Nam Á, bọn họ chắc chắn không yên tâm để Anh Thy đi ra ngoài đảo Trân Châu du lịch rồi.
Cho dù có các anh đi theo nhưng chung quy cũng muốn cho cô sự bảo vệ tốt nhất.
Bọn họ đều biết, thủ đô bên này là nơi an toàn nhất. Tư Hải Minh sẽ không dám để Anh Thy xảy ra chuyện, trừ phi cậu ta muốn chết.
“Anh Thy ở đây chơi thêm vài ngày Để Hoàng Minh lên tiếng. Để Anh Thy không ngờ rằng các anh lại chủ động để cô ở lại đây. Chẳng lẽ bọn họ không lo lắng Tư Hải Minh sẽ làm gì cô sao?
Để Anh Thy ngược lại rất muốn quay về trước, cảm thấy ở lại chỗ này nguy hiểm hơn so với ở đảo Trân Châu: “Em biết các anh lo lắng cho sự an toàn của em, em ở đảo Trân Châu cũng được mà! Cũng không nhất định phải đi ra ngoài chơi!”
Đế Hạo Thiên vừa lên tiếng thì nghe thấy Tư Hải Minh nói: “Anh cùng em quay về” Khóe mắt Để Hạo Thiên giật giật.
Để Anh Thy nhẹ nhàng cắn môi, thầm nghĩ, anh đừng làm rách việc thêm nữa… Đế Hoàng Minh nói: “Ở lại đây. Anh cả sang đây thăm em cũng như vậy? “Anh cũng đến” Để Hạo Thiên nói.
Để Anh Thy nghĩ thầm, sao lại có thể giống nhau được? Cô sắp bị Tư Hải Minh ăn thịt đến nơi rồi!
Nhưng đối với nhà họ Đế mà nói, không có gì khác biệt cả, Tư Hải Minh ở đảo Trân Châu cũng ngông cuồng ngang ngược như vậy.
Cậu ta có sáu đứa trẻ ở bên cạnh, không hề kiêng nể cái gì cả! Chỉ cần Để Anh Thy kiên trì với nguyên tắc của bản thân thì sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Các anh cũng đã nói thế này rồi, Đế Anh Thy còn có thể nói cái gì được nữa.
Đến lúc đó cô sẽ đề phòng Tư Hải Minh! Cho dù là ngủ cùng một giường đi nữa, cô không muốn thì chính là không muốn!
“Ngày mai đưa bọn trẻ đến trường xong rồi hẵng đi!” Tư Hải Minh đề nghị.
Anh em nhà họ Đế không có ý kiến gì cả. Chỉ là đến lúc đó lại không nỡ thôi.
Đến giờ đi ngủ, Đế Anh Thy đi ngủ, các anh cũng quay về phòng đi ngủ. Sau đó cô nhìn thấy Tư Hải Minh đi về phòng riêng của mình.
Đế Anh Thy trong lòng không khỏi đắc ý, anh đến phòng tôi đi! Anh lại đến phòng tôi đi!
Còn biết tránh các anh của tôi sao? Còn tưởng là anh không sợ trời sợ đất gì chứ!
Để Anh Thy tắm rửa xong trở về phòng, nằm ngã ở trên giường, thoải mái nằm dang hết tay chân.
Đương nhiên rồi, cho dù là bên trên có ba người đang ngủ trên đó, cô vẫn có thể nằm dang tay dang chân như vậy.
Chỉ là Tư Hải Minh sẽ không cho cô có cơ hội đó, mỗi lần đều ôm chặt lấy cô, bá đạo tóm lại, đừng nói là nằm dang hết tay chân, nằm kiểu gì cũng không được!
Để Anh Thy nghiêng đầu nhìn chiếc điện thoại ở tủ đầu giường, cầm lấy rồi xem đồng hồ, điều chỉnh báo thức xong xuôi.
Nói thật, vào giờ phút này cô rất muốn gửi tin nhắn chế giễu Tư Hải Minh! Nhưng cuối cùng lại từ bỏ! Cô sợ chọc tức Tư Hải Minh, người đó sẽ không ngó ngàng gì nữa!
Để điện thoại xuống, Đế Anh Thy thoải mái xoay người, dần dần chìm vào giấc mộng, cô đánh một giấc thẳng đến khi trời sáng.
Giây phút tỉnh lại cô còn nghĩ rằng Tư Hải Minh ngủ bên cạnh mình.
Sau khi mở mắt ra, không có ai cả.
Mới nhớ tới Tư Hải Minh không ngủ ở đây. Nhưng mà, chuông báo thức không kêu sao? Đế Anh Thy cầm điện thoại di động mở ra cài đặt báo thức, ngất! Trạng thái chuông báo thức tắt!