Chương
Lông mày thanh lệ nhíu lại hơi suy tư một chút, không đúng! Không phải trước khi ngủ cô đã nhìn đồng hộ bảo thức rồi sao, đều bình thường mà!
Tầm mắt của Để Anh Thy nhìn vào cửa phòng, không cần nghĩ nữa, Tư Hải Minh chắc chắn đã đến phòng cô! Mà chính mình một chút ý thức cũng không có! Xem điện thoại di động, tầm mắt lướt xuống vòng tay trên cổ tay. Thật sự không hỏng sao? Đế Anh Thy ngồi dậy, tháo vòng tay. Cổ tay bị cọ xát đến đau đớn, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Cô nhìn lúc Tư Hải Minh giúp cô đeo vào rất dễ dàng mà? Chẳng nhẽ đeo vào rồi lại không thể tháo ra được?
Trong lúc cô đang ngồi trên giường xoay xở, cửa phòng chưa được sự cho phép đã bị người ta đẩy ra, Tư Hải Minh đường đường chính chính đi vào.
Để Anh Thy liếc mắt nhìn anh mặc áo sơ mi đen, thân hình cao lớn đi vào làm cho không khí trở nên ngột ngạt!
“Anh tắt đồng hồ báo thức của tôi!” Lời nói của Để Anh Thy là khẳng định.
“Tại sao không nói là anh trai em làm?” Tư Hải Minh hỏi.
Để Anh Thy chần chừ một lúc, thật sao? Dù sao lúc ở đảo Trân Châu khi cô ngủ anh trai cũng thường vào phòng cô…
Khi cô hoàn hồn thì, bóng đen của Tư Hải Minh ép lại đây, từ trên cao nhìn xuống bao phủ lấy cô, áp sát mặt, bá đạo như thế: “Xem ra anh trai em thích vào phòng của em. Anh rất không vui..”
Để Anh Thy cho rằng anh chỉ nói thế thôi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen sâu không lường được thì mới kinh ngạc nhận ra anh thật sự không vui…
“Không liên quan gì đến anh.” Để Anh Thy muốn đẩy anh đứng dậy.
Nhưng mà mới vừa đụng tới tới cánh tay của anh, ngược lại bị ép xuống, ngã xuống giường! Người đàn ông bên trên nhìn cô như thợ săn nhìn con mồi!
“Lại nói không liên quan gì tới anh. Hả?” Đôi mắt đen của Tư Hải híp lại, mang theo nguy hiểm.
“Đúng là không liên quan đến anh!” Để Anh Thy không sợ anh: “Tôi cảnh cáo anh không nên chọc tôi, chọc tôi… A!”
Uy hiếp còn chưa nói xong, cái miệng nhỏ đáng thương lại trở thành món ăn trên bàn của Tư Hải Minh Để Anh Thy dồn hết sức khống chế trái tim đập mạnh và hô hấp của mình, bắt đầu đẩy Tư Hải Minh ra.
Nhưng mà càng đẩy, người đàn ông hôn cô càng sâu, có cảm giác cả người sắp bị anh ăn mất! “Ừm..” Để Anh Thy vẫn không nhịn được, trong cổ họng vang lên âm thanh không nên phát ra.
Tư Hải Minh đè nén mà thả cô ra, còn không quên liếm liếm miệng nhỏ của Để Anh Thy. Làm cho cả người Đế Anh Thy run rẩy, như bị điện giật.
“Üm..”
Con ngươi đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm người ở dưới thân, gân xanh toàn cơ thể bởi vì ẩn nhẫn mà liên tục giật giật!
Anh ôm chặt cô, giọng nói khàn đục đến cực điểm: “Anh Thy, con đã được đưa tới trường học, hôm nay chúng ta không đi đâu, ở vườn hoa. Được không?”
Đầu óc Để Anh Thy bị hôn đến hoa mắt váng đầu lúc đang vất vả tỉnh táo lại, lại nghe một câu như vậy của Tư Hải Minh.
Cô không hề trả lời anh.
Bản thân cô cũng không chuẩn bị muốn đi đâu.
Nhưng mà, Tư Hải Minh thật sự chỉ đơn giản muốn như vậy sao? Nếu như đơn giản, anh không nên ôm chặt như vậy, gân xanh của anh nảy lên giống như cô cũng có thể cảm nhận được!