Chương
Tư Hải Minh đưa tay ôm eo nhỏ của cô kéo về sau. Để Anh Thy ngã ngửa ra sau, sống lưng nhẹ nhàng và vào lồng ngực anh!
“Tư Hải Minh, anh đừng quá đáng!”
“Đã xem tới mấy tiếng rồi, không mệt à?” Giọng nói gợi cảm của Tư Hải Minh tràn đầy từ tính.
Đế Anh Thy cầm quần áo đặt trên giá, nói: “Không mệt. Anh mệt thì ngồi bên cạnh đi, tự tôi xem là được rồi”.
Tư Hải Minh đương nhiên không mệt, anh chỉ lo lắng vật nhỏ này vì trốn tránh không muốn anh động chạm mà không ngừng đi dạo. Làm cô sợ đến như vậy cơ à? Bé nhỏ này thực sự là đáng yêu.
“Đi, đi tìm một chỗ ngồi một chút, đi uống chút gì đó” Tư Hải Minh đặt cái váy cô đang cầm trên tay đặt qua một bên, khôi phục lại khuôn mặt lạnh lùng gọi nhân viên bán hàng tới. Dặn dò: “Quần áo vừa xem xong toàn bộ gói lại đưa lên xe.”
“Vâng.” Sau đó Tư Hải Minh lôi kéo Đê Anh Thy không cam lòng tình nguyện ra bên ngoài. Tìm một nhà hàng bán trà và bánh kem cao cấp đi vào.
Ông chủ cửa hàng vừa nhìn thấy Tư Hải Minh, lập tức cúi gập người.
Tư Hải Minh vừa định nói lấy một gian, Đế Anh Thy giành trước: “Cứ như vậy cũng được, tôi thích chỗ đông người.”
Tư Hải Minh chiều theo ý cô, tìm một vị trí cạnh cửa sổ ở lầu hai ngồi xuống.
Nhà hàng đẳng cấp, đồ ăn bên trong cũng đặc biệt ngon. Bánh ngọt vừa nhìn đã biết là rất tinh xảo, giống như nghệ thuật.
Phối hợp với trà sữa vừa làm xong.
Để Anh Thy nhấp một ngụm, ngọt thanh, bên trong còn có các loại quả hạt và bánh ngọt, rất kỳ lạ, trong trà sữa thì không thay đổi gì, mà vừa vào trong miệng đã tan ra.
Tan ra đến đâu, trên đầu lưỡi phảng phất mùi bơ tới đó, còn có vị kem man mát. Ăn ngon thật!
Có điều vẻ mặt của Để Anh Thy nguy trang đến mức bình tĩnh, nếu không còn không phải là khen Tư Hải Minh tìm được chỗ tốt?
Trước đây cô rất thích ăn mấy thứ đồ ngọt, sau khi ăn xong đều có loại vẻ đẹp ngọt nào.
Sau đó tuy là ăn không ít, nhưng mỗi lần ăn vào trong miệng, đều có cảm giác thỏa mãn giống như mỹ vị nhân gian.
Để Anh Thy nâng mắt lên, và vào ánh mắt hiểu thấu của Tư Hải Minh đang nhìn chằm chằm mình. Làm cho ánh mắt cô khẽ run rồi liếc sang chỗ khác.
“Có thể đừng nhìn chằm chằm tôi như thế có được hay không?” Đế Anh Thy khó chịu.
Con người Tự Hải Minh gợn sóng, giống như có cơn sóng vừa đánh qua: “Buổi tối giúp em xóa hình xăm”.
“..” Để Anh Thy sửng sốt: “Anh nói cái gì?”
“Không phải em muốn anh giúp em xóa hình xăm sao?” Tư Hải Minh giống như muốn dung túng bất cứ yêu cầu vô lý nào của cô.
Đế Anh Thy và Tư Hải Minh bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nhúc nhích, giống như phân cao thấp. Trong giây lát, Đế Anh Thy thu tầm mắt lại, từ chối: “Không được, tôi thấy bây giờ rất đẹp” Tư Hải Minh không lên tiếng, nhưng gợn sóng trong mắt nói lên tâm trạng anh rất vui vẻ.
Để Anh Thy cảm nhận được anh hơi lạ, phản ứng lại: “Anh đừng có hiểu lầm, không phải giống như anh nghĩ đâu!”
“Có ý gì?”
Để Anh Thy không thể nhịn được nữa, hạ thấp giọng: “Anh thật sự muốn xóa hình xăm cho tôi sao? Không phải! Anh muốn cởi quần áo của tôi!”.