Chương
Lúc Võ Ái Nhi ở trên lầu hai, liếc mắt nhìn thấy người kiêu ngạo lạnh lùng như Tư Hải Minh, đang cười.
Đúng là đang cười, tuy rằng khóe miệng chỉ có độ cong hơi nhẹ, nhưng đối với những người biết rõ về Tư Hải Minh, quả thật còn phải nghi ngờ liệu mắt mình có xuất hiện ảo giác hay không.
Lại nhìn người phụ nữ đối diện giống Đào Anh Thy như đúc, thì đã hiểu.
Chỉ có cô gái này mới có thể làm cho Tư Hải Minh biển hiện ra dáng vẻ ung dung như vậy? Cái vẻ bề ngoài dịu dạng vốn dĩ không thuộc về Tư Hải Minh, nhưng lại có…
Mà khi tầm mắt của Tư Hải Minh quét tới thì, lại khôi phục thành ánh mắt lạnh lùng, sắc bén làm cho Võ Ái Nhi sợ đến mức run lên, xoay người rời đi!
Đế Anh Thy nhận ra được sắc mặt của Tư Hải Minh, nhìn sang, tuy rằng chỉ nhìn thấy một bóng lưng, nhưng cô nhận ra đó là Võ Ái Nhi.
Cô còn nhớ lúc mình mất trí nhớ mà gặp Võ Ái Nhi lần đầu tiên thì, trực tiếp làm người ta sợ đến ngất đi.
Nghĩ đến điều này, Đế Anh Thy không nhịn được nở nụ cười.
Cảm giác thấy Tư Hải Minh nhìn minh chăm chú, vội vàng thu lại nụ cười, xúc một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, sau khi nuốt xuống nói: “Anh cũng thật đáng sợ, nhìn thôi cũng làm cho Võ Ái Nhi phải sợ! Vì ẩn giấu sự tồn. tại của Đào Anh Thy, anh dọa cô ấy không ít chứ?”
“Vô cùng ngu dốt” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy nghĩ thầm, cho nên Tư Hải Minh mới nhìn Võ Ải Nhi không vừa mắt?
“Người ta tốt xấu gì cũng là con dâu mẹ anh tự chọn, nói như vậy có phải không hay lắm không?” Để Anh Thy cố ý nói. Ngu dốt thì cũng từng là vị hôn thê của anh.
Con người đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm cô, thâm thúy mà yêu thương: “Nếu như bà ấy biết em, chắc chắn rất vui vẻ!
Ánh mắt Đế Anh Thy co lại, đang nói Võ Ái Nhi anh đề cập tới tôi làm gì…
Tiếp đó, bàn tay đặt trên bàn bị nắm lấy, làm cho tay Để Anh Thy run lên.
Ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lùng thấu hiểu mà cố chấp: “Làm cho bà ấy biết rõ, anh muốn có em nhiều đến thế nào”
” ” Mặt Để Anh Thy thoáng chốc đỏ lên, theo bản năng mà muốn rút tay về, nhưng lại giãy dụa không được. Cũng không dám gây ra động tĩnh lớn.
Nếu mà gây ra động tĩnh lớn, sẽ có người nhìn về bên này! Từ sau khi cô và Tư Hải Minh vào đây, thỉnh thoảng sẽ có người liếc nhìn về phía này.
Thực sự là ở trong nhà không được, mà đi ra ngoài cũng không được! Cảm giác ở bên ngoài cũng không thoải mái được!
Võ Ái Nhi chạy thẳng đến bãi đậu xe còn phải quay đầu lại nhìn nhà hàng, giống như đang sợ có người đuổi theo.
Thật là, không nghĩ đến sẽ đụng phải Tư Hải Minh cũng người phụ nữ kia! Cô ta thật sự sợ bị Để Anh Thy hỏi. Đến lúc đó, Tư Hải Minh sẽ lại đến tìm cô ta. Cô ta cũng thật không có dễ dàng gì!
Không nghĩ tới là, Võ Ái Nhi cùng ba đi tiếp khách hàng buổi tối, lại có thể gặp Tư Hải Minh và Để Anh Thy trong nhà hàng.
Mà vấn đề là, ba cô ta còn mời bọn họ cùng ăn cơm.
Tư Hải Minh không nói gì, mà nhìn về Đế Anh Thy đang ngồi ở bên cạnh trước. Phát hiện ra Để Anh Thy đang nhìn Võ Ái Nhi. Võ Ái Nhi càng biểu hiện ra sự chột dạ, cô lại càng xem đến vui vẻ.
Trong đầu Võ Ải Nhi, còn bái từ Phật tổ đến Bồ Tát, rồi Đường Tăng, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới rồi, cuối cùng vẫn không có linh nghiệm! Tự Hải Minh đã đồng ý sẽ cùng ăn cơm.