Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Để Anh Thy trở lại ghế ngồi, không nhìn thấy Vẽ Ái Nhi, đã biết rõ cô ta sợ quá nên chạy mất rồi.
“Kì lạ thật, vì sao Ái Nhi đến giờ vẫn chưa ra?” Ba của Võ Ái Nhi nghi ngờ, sau đó hỏi Để Anh Thy: “Cô Để có thấy con bé không?”
“Không thấy” Đế Anh Thy nói bằng giọng vô tội.
“Tôi đi gọi điện thoại cho con bé, hai đứa cứ ăn đi, cô Đế ăn nhiều một chút, không cần khách sáo với tôi.” Nói xong liền đi ra ngoài gọi điện thoại cho Võ Ái Nhi.
Để Anh Thy buồn chán, vừa ăn vừa vểnh tai lên nghe ngóng. “Võ Ải Nhi bị dọa chạy rồi?” Tư Hải Minh hỏi. “Chạy trốn nhanh chóng rồi” Để Anh Thy nhếch môi cười.
Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, trong lòng khẽ động, nắm cằm của cô, đôi môi mỏng cứ thế mà hôn lên.
“A!” Để Anh Thy thở hốc vì kinh ngạc, đẩy tay anh ra, quay mặt đi chỗ khác, lập tức nhìn chằm chằm vào phía cửa ra vào. May mà lúc đó không có ai tự nhiên đi đến. Cô tức giận trừng Tư Hải Minh: “Anh giữ chừng mực cho tôi!”
“Nhịn không được”
Để Anh Thy nghe câu trả lời kia mà buồn cười, cái gì gọi là nhịn không được? Rõ ràng chính là có ý nghĩ muốn làm chuyện xấu!
Không thèm để ý đến hắn, cô cúi mặt xuống, dùng đĩa xiên lấy một miếng thịt, đút vào miệng nhai. Nhai xong, Để Anh Thy nói: “Võ Ái Nhi diễn xuất cũng rất tốt, hay để cô ta quay lại giới giải trí?”
“Được. Tư Hải Minh không hỏi một tiếng, trả lời ngay. Nói chuyện dễ như vậy, ngược lại để cho Để Anh Thy không được tự nhiên mà chột dạ. Thật giống như cô nói cái gì, anh cũng có thể một lời đồng ý luôn. Đã như vậy, tại sao anh lại không nghe thấy cô nói tránh xa cô ra và đừng chạm vào cô nữa?
Buổi tối Võ Ải Nhi ở nhà không có việc gì làm, đột nhiên nhận được điện thoại từ người đại diện cũ của cô ta, nói cho cô ta biết có một đạo diễn có tên tuổi muốn mời cô đóng phim.
Võ Ái Nhi hoảng sợ, nhảy từ trên giường xuống, làm rơi cả gói khoai tây chiên: “Cô nói cái gì? Cô có gọi nhầm số không?”
“Cô là Võ Ái Nhi sao?”
“Là tôi!”.
“Chẳng lẽ lại không phải? Ngày mai cô tới công ty một chuyến, tôi sẽ nói chi tiết với cô. Thật vui, chúng ta lại được hợp tác rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, cả đầu Võ Ái Nhi đều mờ mịt.
ngày mai đến công ty. Chuyện này… Sao lại như vậy?”
Ba mẹ Võ Ái Nhi cũng rất bất ngờ.
Mẹ cô ta nói: “Không phải nói hôm nay con và ba con ăn cơm cùng hai người Tư Hải Minh sao? Có phải hay không là ý của Tư Hải Minh?”
Ba Võ nói: “Ý của Tư Hải Minh sao, phải là ý của cô Đế mới đúng”. Võ Ái Nhi ấm ức: “Vì sao lại là ý của cô ta? Anh Hải Minh không hề đau lòng cho con chút nào sao?”
“Ngày hôm qua lúc ăn cơm không phải con không nhìn thấy. Trong mắt Hải Minh chỉ có cô Đế, toàn bộ bữa ăn đều chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho cô ấy. Hơn nữa, đã bao giờ con thấy Hải Minh thay đổi quyết định của mình chưa? Trừ khi là cô Đế nói giúp con” Ba Võ nói.