Chương
“Thế nhưng tại sao lại vậy chứ? Vì sao cô ấy lại giúp đỡ con?” Võ Ái Nhi khó hiểu. “Ngày hôm qua lúc con đi vào vệ sinh có nói gì với cô Để không?”
Ánh mắt Võ Ái Nhi lóe lên: “Không nói gì…” Không phải là dọa mình đến phát sợ hay sao! Chẳng lẽ là bởi vì cô ta áy náy, nên mới nói đỡ cho cô trước mặt anh Hải Minh?
“Không cần biết đã nói gì, con phải đi cảm ơn người ta thật tốt” Ba Võ nói. “Không chắc chắn có phải cô ta giúp con hay không, tại sao phải đi cảm ơn cô ta?” Võ Ải Nhi khó chịu.
“Đầu con có phải là làm từ gỗ mục không thể? Coi như là không phải thật, con vẫn phải đi cảm ơn! Kết giao với cô Để con còn lỗ sao?”
“Thế nhưng… Cô ta vừa nhìn thấy con liền hỏi chuyện của Đào Anh Thy! Con tránh còn không kịp, bây giờ lại tự dâng mình đến cửa sao?” Trong lòng Võ Ái Nhi rất khó chịu, cô ta không hề muốn,
“Ngày hôm qua cô Để hỏi con chuyện của Đào Anh Thy sao?” Ba Võ hỏi.
“Đúng!” “Cô ấy có tức giận không?” “… Hình như không có..”
“Không có tức giận nghĩa là người ta không quan tâm. Con phải chịu khó dỗ dành cổ Đế, tạo mối quan hệ thật tốt, chẳng lẽ sau này lại sợ không có tương lại trong ngành giải trí hay sao?” Ba Võ nói.
“Con… Suy nghĩ một chút” Võ Ái Nhi đứng dậy rời đi.
Mẹ Võ hỏi: “Không phải anh không muốn con trở về ngành giải trí, mà để nó học hành thật tốt rồi quản lí công ty sao?”
“Em nhìn dáng vẻ của nó xem, thích đóng phim thật, chờ một chút đi! Bây giờ cơ thể anh còn tốt, vẫn có thể cho nó tự tung tự tại thêm vài năm”
Mẹ Võ cười: “Anh đấy, chính là một người miệng cứng lòng mềm”
Ba Võ nói: “Chỉ có mỗi một con gái bảo bối như vậy, anh có thể làm gì nó sao? Anh chỉ có một yêu cầu, là nó đừng đến làm phiền Tư Hải Minh giận nữa”
“Anh thấy cô Đế kia rồi, có cảm giác gì? Giống y hệt Đào Anh Thy sao?” Mẹ Võ hiếu kì hỏi.
“Anh cũng hoài nghi đó có phải là một người hay không. Chẳng qua đó là việc riêng của Tư Hải Minh, chúng ta không cần quan tâm. Có nhiều thứ đã được sắp đặt từ trước rồi, có muốn tranh cũng không tranh nổi”
Võ Ái Nhi suy nghĩ một buổi tối, cuối cùng vẫn quyết định đi cảm ơn Để Anh Thy. Dù sao từ chuyện của Đào Anh Thy về sau, cô đã không còn mong muốn gì với Tư Hải Minh nữa rồi. Đặc biệt, cô ta muốn quý trọng cái cơ hội được trở lại giới giải trí này…
“Cái gì? Không ở nơi này?” Võ Ái Nhi đến biệt thự Minh Uyển, kinh ngạc: “Vậy cô ấy đang sống ở đâu?”
“Ở tại căn hộ riêng của cô ấy” Quản gia Bảo Điển cười: “Đương nhiên, nếu như cô Võ có thể khuyến cô Để đến đây sống, vậy không thể tốt hơn rồi!”
Võ Ái Nhi nhìn quản gia Bảo Điển với vẻ mặt tươi cười, hoài nghi câu nói của ông ta có ý đồ khác…
Trời gần tối, Để Anh Thy ở nhà một mình thật nhàm chán, thả lỏng người dựa vào ghế sô pha, trong miệng đang nhai hoa quả đã được gọt sẵn.
Tư Hải Minh cuối cùng đã đến công ty. Không phải đề phòng anh mọi lúc mọi nơi!
Coi như là công ty để cho chương Vĩ quản lý, vậy anh cũng không thể không đến công ty nữa luôn? Người không biết có khi còn tưởng anh đã về hưu đấy!
Điện thoại di động vang lên, cô nghĩ thầm, sẽ không lại là Tư Hải Minh đấy chứ? Từ lúc anh đến công ty đến giờ đã gọi cho cô ba cuộc điện thoại rồi.
Cầm điện thoại di động lên xem, số xa lạ, cô lập tức đề phòng, sẽ không phải là Cố Mạnh đấy chứ? Cô nghe máy: “Ai vậy?”
“Cô Đế, tôi là Võ Ái Nhi, tôi đang ở Queens, cô có muốn đến uống trà cùng tôi không?” Võ Ái Nhi hỏi. Để Anh Thy không từ chối: “Được thôi”.