Chương
Ngay lúc cô đang khóc thút thít, nghe được động tĩnh bên ngoài.
Người phụ nữ lập tức dừng khóc, tập trung tư tưởng để nghe.
Sau đó, mặt đất rung chuyển.
Cô vui mừng, có người đến cứu cô rồi sao?
Cô vui mừng lấy tay đập vào ô bảo vệ, dù có bị đau cũng không dám dừng lại!
Sợ họ không nghe được, không tìm được cô, cuối cùng chỉ có thể chờ cái chết!
Âm thanh càng lúc càng lớn, thể hiện rằng khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần.
Sau đó, có ánh sáng chiếu vào, cô vội vàng nhắm mắt lại.
Bảo vệ lập tức bị phá vỡ, Đế Hoàng Minh cùng Để Hạo Thiên không nghĩ tới bên trong còn người thứ hai.
Tưởng rằng là kẻ địch, vì vậy lúc mở ô bảo vệ ra, một khẩu súng nhắm ngay đầu của cô.
Để Hoàng Minh tiến lên xem xét tình trạng của Để Bắc Lâm, phát hiện trên trán có vết thương do bị đập vào, ngoại trừ cái này, tất cả đều tốt. Lại nhìn hoàn cảnh bên trong ô bảo vệ, cùng quần áo bị xé rách trên người cô gái. Vừa nhìn đã hiểu ngay.
Bên kia Đế Hạo Thiên đã thu lại súng, bởi vì thấy Đế Hoàng Minh không lộ vẻ mặt gì, liền biết Đế Bắc Lâm không có vấn đề, mà người phụ nữ này cũng không có uy hiếp gì.
Không thì Đế Bắc Lâm đã chết sớm rồi.
Để Hoàng Minh lệnh cho thuộc hạ màng Để Bắc Lâm đi, nhìn người phụ nữ đã che kín mặt đến nỗi chỉ lộ ra một đôi mắt ra ngoài: “Cô muốn cái gì, cứ nói.”
Trong mắt cô lộ rõ vẻ tức giận cùng nước mắt giàn giụa, cái gì cũng không nói, quay người chạy.
Cô thề rằng sẽ không bao giờ đến đây nữa!
Lúc nghe rằng khu này rất loạn, không ngờ lại loạn như vậy, còn mất đi trinh tiết của chính mình.
Đế Bắc Lâm tỉnh lại trong phòng mình, ngồi dậy, cách đó không xa nhìn thấy một bộ xương người màu trắng. Nhìn nó, tâm trạng có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt anh chợt lóe lên một tia sắc bén.
Anh nhớ mình đã ngất đi như thế nào, nhưng anh không ngờ rằng người phụ nữ đó sẽ ra tay. Lúc đó, anh hoàn toàn không có khả năng phân biệt, anh chỉ muốn trút bỏ những cảm xúc đang mất kiểm soát.
Nghĩ đến điều gì đó, anh lập tức xuống giường bước ra khỏi phòng mà không thèm thay bộ đồ ngủ trên người.
Để Hạo Thiên vừa ra khỏi kho vũ khí, tiến vào sảnh, liền nhìn thấy Để Bắc Lâm đang đi xuống tầng, anh ta nói: “Tỉnh lại nhanh như vậy? Hại anh lo lắng vô ích rồi”
Đế Bắc Lâm thật sự không nhìn ra anh ta lo lắng ở đâu, chỉ hỏi: “Người phụ nữ kia đâu?”
“Anh không biết người phụ nữ nào, anh chỉ biết là, đến lúc đó toàn bộ Đông Nam Á sẽ truyền ra tin tức về chuyện em yếu ớt như thế nào thôi.”
“Vậy thì gửi bom cho công ty truyền thông mới!” Đế Bắc Lâm nói xong cảm thấy rất bực bội: “Hỏi anh đấy! Người phụ nữ ở cùng em lúc đó đâu rồi?”
“Rời đi rồi.”
“Anh để cho chạy rồi hả?”
“Không thì sao?” Mặt Để Hạo Thiên cứng ngắc lại: “Không lẽ em chuẩn bị làm cho cô ấy mang thai?”
“..” Để Bắc Lâm không nói gì.
“Thật sự hả?”
“Cái này có cái gì kỳ lạ? Lẽ nào em lúc nào cũng phải mang bao cao su trong người sao?” Đế Bắc Lâm giận đến mức hét lên: “Anh thả người đi, giờ em giải quyết chuyện này như thế nào?”
“Biết đâu em lại muốn giữ đứa bé lại?”
“…” Đế Bắc Lâm đau đầu, nâng trán.