Chương
Đồ của cô là cổ phần mà người mẹ đã mất để lại cho cô làm đồ cưới, bởi vì gả đến nhà họ Tần, liền biến thành của nhà họ Tần, giúp cho quỹ tài chính của công ty họ Tần được bổ sung, mới có thể quay vòng, vượt qua thời kì nguy hiểm.
Bây giờ dù cho rút về, công ty nhà họ Tần cũng sẽ không đóng cửa, nhưng hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có ảnh hưởng.
Đương nhiên, Tần Chinh cũng hiểu rõ thứ cô muốn chính là cổ phần.
Thế nhưng số cổ phần kia lại chiếm không ít tiền, sao có thể cho cô được.
“Chuyện này không được!”
“Anh muốn nói là không ly hôn hay không thể đưa cổ phần cho tôi?” Diệp Thiên Thanh hỏi.
Sắc mặt của Tần Chinh cực kỳ khó coi, nóng tính lên, nói: “Diệp Thiên Thanh, cô phải hiểu rõ giá trị của mình. Hơn một năm nay, trong mối quan hệ hôn nhân của chúng ta, không phải có chịu đựng tối mà là tôi phải chịu đựng cô đấy!”
“Cho nên để tốt cho anh, tôi đã lựa chọn ly hôn, có gì không đúng à?” Diệp Thiên Thanh hỏi.
Tân Chinh nổi giận: “Ly hôn thì được, còn cổ phần thì đừng mơ!”
“Có phải anh đã quên trong thỏa thuận kết hôn giữa chúng ta đã đề cập tới một câu như này, hôn nhân còn, cổ phần còn, hôn nhân không còn thì cổ phần cũng sẽ mất?” Diệp Thiên Thanh giúp anh ta nhớ lại chuyện cũ.
Đương nhiên Tần Chinh biết trong thỏa thuận hôn nhân có đề cập tới câu này. Tương đương với vấn đề tài sản trước thỏa thuận hôn nhân. Ký thỏa thuận này là để đề phòng việc chia tài sản sau khi ly hôn với Diệp Thiên Thanh.
Hơn nữa, anh ta cũng không nghĩ tới Diệp Thiên Thanh sẽ đưa ra vấn đề ly hôn!
Lúc trước, khi phát hiện ra anh ta vượt quá giới hạn, anh ta cũng đã nói rõ, anh ta sẽ không đụng tới những người phụ nữ xấu xí đó làm gì. Nếu như muốn bỏ qua thì cứ bỏ qua, không bỏ qua thì thôi. Anh ta chắc chắn Diệp Thiên Thanh sẽ không dám ly hôn, nên mới có thể làm càn. như vậy.
Cuối cùng Diệp Thiên Thanh không lựa chọn ly hôn cũng đã chứng minh anh ta suy đoán đúng rồi!
Bây giờ cũng đã hơn một năm lại đưa ra đề nghị ly hôn, đầu óc của bệnh gì à?
“Cô chắc chắn muốn ly hôn?”
“Ừm.”
“Chỉ vì tôi mang Miêu Thúy về à? Cùng lắm thì sau này tôi sẽ không dẫn cô ấy về nữa. Vậy được chưa?” Giọng điệu của Tần Chinh không thể không hạ xuống.
Diệp Thiên Thanh lãnh đạm nhìn người trước mặt mình, trước kia đúng là có cảm giác khó chịu thật, bây giờ không còn sót lại chút nào, chẳng qua thấy mình thật đáng buồn.
“Diệp Thiên Thanh, cô đừng nói giờ không chấp nhận sự tồn tại của Miêu Thúy đó chứ? Thật
ra tôi muốn chạm vào người của cô hơn, nhưng cô tự nhìn lại mặt của mình xem, đó là vấn đề của tôi sao?” Tần Chỉnh hùng hồn kêu la.
“Vậy tại sao lúc trước anh muốn cưới tôi? Nếu như tôi che giấu tình trạng của mình để giải cho anh, vậy thì anh làm vậy trả thù tôi cũng không sao. Nhưng từ đầu tới cuối anh đều nói mình chấp nhận! Vậy người nói không chê, không vứt bỏ tôi là ai hả?” Diệp Thiên Thanh nhịn không được mà chất vấn.
Cô còn tưởng rằng mình gặp được tình yêu đích thực!
Nét mặt của Tần Chinh lập tức hiện lên vẻ chột dạ, ngẩng đầu lên nhưng vẫn không chịu nhận lỗi của mình: “Tôi nào biết được mình không ra tay được cơ chứ?”
Diệp Thiên Thanh bình ổn tâm trạng của mình, rồi nói: “Anh muốn tự mình giải quyết, hay là cần tới sự hỗ trợ của luật pháp?”
Tần Chinh không nghĩ tới cô ấy lại kiên trì như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ấy lại không có cách nào.