Chương
Không vượt quá giới hạn sao? Vậy là muốn cả đời, anh ta không được động vào phụ nữ à? Vậy còn cần làm đàn ông làm gì?
Vượt quá giới hạn, chỉ như vậy mà Diệp Thiên Thanh lại như bị điện cái gì ấy, cứ nhất định muốn ly hôn! Cô vẫn luôn mềm yếu mà…
Nghĩ tới cái gì, anh ta nhìn lại khuôn mặt mang khẩu trang của cô ấy nói: “Cô tìm được bác sĩ chữa trị khỏi khuôn mặt của cô à?”
“Không có”
Tần Chinh cười khinh miệt: “Không có! Vậy cô lấy đâu ra tự tin đòi ly hôn? Diệp Thiên Thanh, tôi nói cho cô biết, ly hôn rồi thì trên đời này sẽ không có người đàn ông thứ hai cưới cô đâu.”
“Chuyện này không phiền anh quan tâm” Diệp Thiên Thanh đứng lên, kéo cái vali qua: “Thỏa thuận ly hôn tôi sẽ đưa tới công ty của anh, nếu như anh không đồng ý ly hôn, vậy cứ dựa theo thủ tục của luật pháp đi”
“Diệp Thiên Thanh, tôi cho cô thêm một cơ hội, nếu ly hôn rồi dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ không nhìn lại cô nữa đâu.”
Diệp Thiên Thanh làm như không nghe thấy, trực tiếp đi ra cửa.
Tần Chinh không ngờ cô đi thật.
Chuyện này xử lý thế nào đây?
Nhưng nếu bảo anh ta cả đời phải sống cùng một cô gái xấu xí thì anh ta chắc chắn không đồng ý!
Lúc đầu, anh muốn ly hôn để cưới Miêu Thúy, nhưng không phải lúc này.
Tần Chinh bất đắc dĩ phải đuổi theo ra, ngăn Diệp Thiên Thanh lại: “Được rồi, đừng nóng giận nữa, sau này tôi sẽ không qua lại với Miêu Thúy nữa, được chưa?”
Diệp Thiên Thanh nhìn anh ta, không lui tới nữa, nhưng mở miệng lại còn kêu “Miêu Thúy”, sinh sống hơn một năm qua, cô ấy cũng đã nhìn thấy nhiều mặt buồn nôn của anh ta rồi.
“Không! Tôi cảm thấy các người là tình yêu đích thực, tôi không thể chia rẽ các người. Chúc các người hạnh phúc.” Diệp Thiên Thanh nói xong, kéo vali hành lý rời đi, dường như không đứng chỗ này được dù chỉ là một giây.
“…” Tần Chinh.
Sau khi ba mẹ của Tần Chinh biết được chuyện này, gọi điện thoại lập tức mắng chửi con trai: “Con chỉ có chút tiền đồ đó hả? Muốn lén người ta vụng trộm thì bên ngoài là được rồi, còn đưa về trong nhà. Dù gì cũng nên chưa cho cô ta một chút mặt mũi chứ? Cho dù cô ta không được nhà họ Diệp yêu thương, nhưng nhà họ Diệp có thể nhịn được cơn giận này à? Đến lúc đó kết thúc như thế nào đây? Hơn nữa, cổ phần nhiều tiền như vậy, nói lấy là lấy à, tổn thất bao nhiều hả? Con cũng thật là, cứ coi như trong nhà nuôi thêm một người giúp việc không được à? Sao nhất định phải náo loạn tới mức ly hôn?”
“Con muốn ly hôn hồi nào? Là cô ta có được không?”
“Con không dẫn Miêu Thúy trở về, để cô ta gặp được thì cô ta ly hôn được chắc?”
“Con cũng không biết cô ta có gì tốt mà đòi chảnh chọe! Người thì quái dị, còn sĩ diện trước mặt của con! Nếu không phải vì số cổ phần kia, một giây con cũng không muốn nhìn thấy cô ta!”
Diệp Thiên Thanh trở về lần nữa, vì bố mẹ của Tần Chinh gọi điện thoại cho cô ấy. Họ nói đã muốn ly hôn thì phải gặp mặt nói chuyện rõ ràng.
Không còn cách nào khác, cô ấy đành phải trở về nhà họ Tần.
Cả bố mẹ Tần đều có ở đó.