Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Vừa vào tới thì họ lập tức nhận đủ loại tội lỗi với cô ấy, nào là nói con của họ không có đầu óc nên mới làm ra chuyện như vậy, nào là cam đoan sau này sẽ không làm cái gì nữa.
Diệp Thiên Thanh và ba mẹ Tần Chinh không có xung đột nhau à?
Yên lặng ủng hộ con trai có người bên ngoài, chẳng lẽ không tính là thiên vị con trai rồi bắt nạt cô ấy sao?
Bây giờ họ nói dễ nghe như vậy, còn không phải vì vấn đề cổ phần à.
đi! Con và Tần Chinh gặp nhau thì cũng tới lúc chia tay rồi, không có gì là không tốt cả” Diệp Thiên Thanh nói.
“Cái gì mà thích hay không thích hả? Chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi! Thiên Thanh, Tần Chinh là thích con, nếu không sao nó lại cưới con chứ? Chỉ là nó không quen biểu đạt ra thôi”.
Đây thật sự là tìm không ra lý do mà, nói chuyện với loại người qua loa này, Diệp Thiên Thanh thấy cũng không cần thiết lắm:
“Thật sự xin lỗi hai người, cuộc hôn nhân này, con nhất định phải xin ly hôn rồi.”
“Vậy bên kia, bố của con đã đồng ý cho con ly hôn chưa?” Mẹ Tần hỏi.
Diệp Thiên Thanh không có nói với người trong nhà của mình, nhưng cô cũng không cần người trong nhà ủng hộ.
“Nếu cô thích thì cứ tự mình ly hôn đi, dù sao, tôi cũng sẽ không đồng ý ly hôn!” Đây là thái độ của Tần Chinh.
“Thiên Thanh, con nhìn Tần Chinh cố chấp với con như vậy kìa, cũng nói rõ nó quan tâm tới con. Đàn ông mà, làm gì không có phạm sai lầm chứ? Chỉ cần người đó biết sai rồi sửa là được rồi.” Mẹ Tần nói thêm.
Anh ta cũng không còn kiên nhẫn nữa, đứng lên rồi nói: “Được rồi, tôi đã nói rõ rồi, cô tự nhìn mà làm, tôi hy vọng cô sẽ tự xem xét lại vấn đề của mình.”
Anh ta nói xong thì lập tức muốn rời đi.
“Con ngồi xuống đó cho bố!” Ba Tần giận dữ mắng mỏ.
Tân Chinh không kiên nhẫn, nhưng vẫn ngồi xuống.
Bố Tần nói: “Trước hết con cứ nói chuyện với nhà con đã. Nếu như phía bên con kiên quyết ly hôn, vậy chúng ta sẽ thương lượng lại, con thấy như thế này được chứ?”
Diệp Thiên Thanh muốn sớm ngày thoát khỏi chuyện này nên lập tức đồng ý: “Được!”
Trên mặt mẹ Tần mang theo ý cười: “Tần Chinh, sau này con phải sống thật hòa thuận với Thiên Thanh đó, còn Miêu Thúy kia chỉ là một cô gái nhà quê, có chỗ nào xứng với con hả? Đó chẳng qua là mặt hành chơi đùa mà thôi. Nếu để mẹ biết con lại ở cùng một chỗ với Miêu Thúy kia, sau này con đừng mong mẹ và ba con cho con một phần tiền nào!”
Lời này là muốn nói cho Diệp Thiên Thanh nghe.
Diệp Thiên Thanh cũng chẳng quan tâm, mặc kệ cho dễ nghe tới mức nào thì cuộc hôn nhân này nhất định phải kết thúc rồi.