Chương
“Không kịp nữa rồi.” Để Bắc Lâm hờ hững nói: “Uống thuốc này vào”
Diệp Thiên Thanh bụm mặt bằng hai bàn tay, quay đầu, xuyên qua khe hở nhìn về cái hộp nhỏ trên bàn trà, trong hộp đang có một viên thuốc màu trắng nằm im ở đó.
Để Bắc Lâm nhìn cô gái này lại đi tìm khẩu trang đeo lên, rồi đi rót ly nước. Há miệng muốn nhét vào, nhưng trên mặt lại đeo khẩu trang nên cô ấy chỉ có thể xoay người, muốn quay sang hướng khác uống vào.
“Uống ngay trước mặt của tôi”
Diệp Thiên Thanh hơi do dự, trên mặt của cô ấy như thế, vẫn luôn là điều tự ti, dù là ở trước mặt người đàn ông mà mình luôn sợ hãi, lo lắng này.
“Tôi lặp lại lần nữa, uống ngay trước mặt của tôi.”
Trong giọng nói còn mang theo chút không kiên nhẫn, Diệp Thiên Thanh đành phải xoay người lại, giật khẩu trang xuống, buông thống ánh mắt, nhét viên thuốc vào trong miệng, uống nước vào ngay trước mặt anh ta.
Đừng làm như là cô nhất định phải sinh con cho anh ta chứ!
“Tôi có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt của cô.” Để Bắc Lâm nói.
Thân thể Diệp Thiên Thanh hơi chần kinh, đôi mắt lóe lên ánh sáng, dường như thấy được hy vọng.
Không biết vì sao, khi Để Bắc Lâm nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong cặp mắt kia, anh lại nghĩ tới sáu nhóc con trong nhà mình. Nhưng ngay lập tức đè nén xuống.
“Anh thật sự có thể trị khỏi sẹo, một chút vết tích cũng không để lại sao?” Diệp Thiên Thanh
kích động nghĩ tới chuyện xảy ra trong đống đổ nát, cô ấy có hơi khó xử….
Không phải sắp tới thời khắc mấu chốt, cô ấy lại hoài nghi mà là cô ấy đã chạy chữa nhiều bệnh viện như vậy, bệnh viện gia đình, bệnh viện chỉnh hình đều nói cô ấy từ bỏ đi. Kết quả tốt nhất chính là có thể thay đổi đấy, nhưng tuyệt đối không thể nào khôi phục lại gương mặt lúc trước.
Mà giọng điệu của người trước mặt lại giống như rất đơn giản, chỉ giống như chuyện đang ăn cơm mà thôi.
“Nếu như cô nghi ngờ thì có thể từ chối.” Lần đầu tiên Diệp Thiên Thanh nghe lời nói khẳng định về việc chữa trị khuôn mặt của mình như vậy, trong lòng của cô ấy tự nhiên là vui mừng khôn xiết.
Sau đó, cô ấy tự an ủi mình, dù sao chuyện anh mạnh cũng không thay đổi được sự thật gì, không cần thiết phải xoắn xuýt như vậy. Hơn nữa, sau này khi khuôn mặt của cô được khôi phục, cô sẽ không cần tự ti cả đời nữa.
Một chút chuyện như vậy, cô có thể nghĩ tới rồi!
Nhưng lại nghĩ tới cuộc hôn nhân bỏng bét của mình bây giờ, thì chán chường hơn.
“Tôi có thể trị liệu ngay tối nay không?” Để Bắc Lâm chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, cho nên sắc mặt hơi chìm.
“Bây giờ, tôi … Tôi đang ly hôn, có thể đợi tôi ly hôn xong hãy trị liệu được không?” Diệp Thiên Thanh năn nỉ.
Để Bắc Lâm tự nhiên biết vấn đề là do anh tạo thành, nên đồng ý, đứng dậy rồi nói: “Đã biết!”
Anh nói xong thì trực tiếp đi tới cửa phòng nghỉ.
Diệp Thiên Thanh kinh ngạc, anh là muốn đi ra ngoài từ cửa chính sao? Khó mà làm được đấy! Nếu như bị Tần Chinh nhìn thấy, thì chắc chắn anh ta sẽ trả đũa lại cô ấy!