Chương
Làm sao bây giờ? Nếu không có sáu bé con thì trong nhà chỉ còn cô và Tư Hải Minh thôi sao?
Nếu có con ở nhà thì anh cũng chỉ dám hư hỏng trong phòng.
Bây giờ con không ở nhà, Để Anh Thy khó có thể tưởng tượng được.
Càng nghĩ tim càng đập nhanh.
“Thy, tôi biết em lo lắng chuyện gì” Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh kề sát tại cô, phả ra hơi thở nóng bỏng: “Vẫn là câu nói kia, tôi không chạm vào em”
Để Anh Thy cắn răng. Cái gọi là không chạm vào nghĩa là trừ việc không hoàn toàn muốn có ra thì những chuyện khác đều có thể làm.
“Đương nhiên, nếu em muốn thì tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn em”
Để Anh Thy kích động đẩy anh ra: “Anh đừng ở đây nói bậy nữa! Sao tôi có thể có cái yêu cầu như vậy với anh?”
Tư Hải Minh chỉ cười không nói.
Để Anh Thy tức giận đến mức không nhìn mặt anh.
Cô muốn? Thật sự quá buồn cười.
“Tôi thấy chi bằng anh đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có”
“Đúng là có thật.” Tư Hải Minh thành thật nói.
“…” Để Anh Thy.
Người này thật sự mơ thấy…
Biến thái!
Tư Hải Minh vào thang máy, vừa ấn nút vừa đè Để Anh Thy lên vách thang máy.
Để Anh Thy không ngờ anh sẽ làm vậy, bất ngờ không kịp đề phòng.
“Ưm.” Để Anh Thy giấy giàu, nhưng cô làm sao có thể thoát khỏi sự trói buộc của anh.
Chỉ khiến nụ hôn càng sâu hơn thôi.
Cửa thang máy mở ra, Để Anh Thy đẩy thân hình cường tráng trên người ra, thở hổn hển chạy ra thang máy.
Vừa tới cửa, cô đã bị Tư Hải Minh kéo lại, đè lên tường hôn…
“Ưm…” Não Để Anh Thy vẫn còn chưa hấp thu đủ oxy thì đôi môi nhỏ đã bị chặn lại lần nữa.
Không có con ở đây nên anh điên rồi sao?
Tư Hải Minh một tay ôm eo cô, tay còn lại đẩy cửa ra, kéo Đế Anh Thy vào, rồi đóng sầm cửa lại…
“Ưm…” Để Anh Thy bị đè lên cửa, chịu đựng thể công của Tư Hải Minh. Hai chân cô như nhũn ra, không đứng nổi nữa.
Đế Bắc Lâm ngồi chờ trong phòng khách nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó lại nghe được tiếng khiến anh ta cảm thấy không bình thường.
Anh ta đứng dậy bước tới cửa.